BÚT KÝ THỜI KHÔNG


“Hiện tại ta tuyên bố, người đạt hạng nhất trong đại tuyển đệ tử lần này, và đạt tư cách trở thành đệ tử của…"
“Khoan đã!”
Sơ Nghiên lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời của Nghiêm trưởng lão.

Tất cả mọi người quay lại nhìn nàng.

Sơ Nghiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng nghiêm trưởng lão, chất vấn:
“Trưởng lão, chẳng phải nói bên trong Vạn Thú Lâm chỉ có 50 lệnh bài thôi sao? Nếu vậy tại sao trong tay đệ tử có đến 20 lệnh bài, công với các đệ tử khác, một mình Lâm sư huynh cũng có hơn mười cái lệnh bài, vậy cho ta hỏi, Đông Phương sư muội làm sao để có được 21 lệnh bài vậy?”
Lời Sơ Nghiên vừa nói, khiến các đệ tử toàn trường xôn xao.
Lâm Thiên Duyệt cũng nhíu mày, hắn quả thật có trong tay mười lăm lệnh bài, nếu thật sự như vậy, số lệnh bài trong tay Đông Phương Thanh Ninh là từ đâu ra?
Nghiêm trưởng lão liếc qua Sơ Nghiên, lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi đang chất vấn bổn toạ? Haha, nhưng không sao, muốn trách thì trách các ngươi không biết phân biệt thật giả.

Ta quả thật nói trong Bách Thú Lâm có 50 lệnh bài, nhưng ta không nói không thể xuất hiện đồ giả.”
Đồng tử Sơ Nghiên co rụt, bàn tay cũng nắm chặt, đủ để thấy nàng tức giận đến mức nào.
Thiên Hoa cũng sửng sốt không kém, trong vị diện trừng phạt mọi chuyện xảy ra nó hoàn toàn không kiểm soát được.
[Hic, xin lỗi đại nhân, em ở vị diện này thật vô dụng.]
Sơ Nghiên nghe nó xin lỗi, cũng không còn tâm trạng để ý nữa, nàng cười lạnh nói:
“Đúng là buồn cười, tất cả các lệnh bài đều không có một chút khác biệt, xin hỏi Nghiêm trưởng lão rốt cuộc làm sao xác nhận đâu là thật đâu là giả?”
“Bổn toạ tự nhiên có cách để phân biệt, còn ngươi chỉ cần chấp nhận kết quả là được.”
“Haha… đây rõ ràng là một cuộc thi không công bằng! Kết quả này, ta không phục!”
Ồn ào ở nơi này rốt cuộc truyền đến chỗ Tông chủ cùng các vị trưởng lão phía trên, Tông chủ lên tiếng:
“Có chuyện gì sao, Nghiêm lão?”
Nghiêm trưởng lão quay lên cung kính hướng bọn họ lên tiếng:
“Bẩm tông chủ, có một đệ tử đang làm loạn, không chịu chấp nhận kết quả mà thôi, tông chủ không cần để ý.”
Tông chủ nhíu mày, liếc qua vị trí Sơ Nghiên một cái, hỏi:
“Ngươi có gì bất mãn sao?”
“Đệ tử…”!!!!!!

Sơ Nghiên mở miệng, nhưng ngay lập tức phát hiện cổ họng hoàn toàn không thể phát ra tiếng.
Đây là, cấm ngôn!! Là ai!? Là kẻ nào?
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn Đông Phương Thanh Ninh, chỉ thấy khoé miệng cô ta hơi kéo lên, để lại một nụ cười khiêu khích.
Lại là cô ta! Đáng ghét, không có cách chống lại Thiên đạo chi tử sao!
Tông chủ và các vị Phong chủ thế nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ thứ gì khác thường!
Tông chủ nhíu mày, lại lên tiếng:
"Sao vậy? Sao ngươi không nói gì?"
Các vị Phong chủ khác cũng nhìn nàng, chờ câu trả lời.

Sơ Nghiên muốn ra hiệu để nói, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, một đợt linh lực công kích hướng nàng mà đến, khí thế bàn bạc, đem Sơ Nghiên đánh bay ra xa.

Nàng ngã xuống khoé môi chảy ra máu tươi.
Nghiêm trưởng lão lạnh lùng liếc qua Sơ Nghiên, sau đó quay qua Tông chủ và các vị Phong chủ.
“Tông chủ, các vị Phong chủ, đệ tử này ngoan cố bất tuân, lại cả gan muốn mạo phạm Tông chủ, loại người như vậy, hoàn toàn không nên gia nhập Nhạc Dương Tông chúng ta.”
Thanh Liên phong phong chủ lập tức lên tiếng tiếp lời.
“Nghiêm lão chưa bao giờ nhìn sai người, Tông chủ, ta thấy nữ đệ tử này quả thật khó lòng bước lên Tiên đạo.”
“Đáng tiếc, thiên phú của nữ hài tử này rất tốt.”
“Thôi, dù thiên phú tốt đến đâu, tâm tính như vậy, khó mà thành danh.”
“…”
Nghiêm trưởng lão bên ngoài cung kính, lại hướng các đệ tử của mình ra hiệu.
“Bắt cô ta lại, phế bỏ tu vi, đuổi xuống núi đi.”
Sơ Nghiên nghiến răng, ánh mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, vừa rồi bị họ Nghiêm kia làm bị thương, cơ thể hoàn toàn không thể vận linh lực được.
Hiện tại lại không thể nói chuyện, nàng thế nhưng hoàn toàn rơi vào thế bị động!
Đáng ghét! Nếu nàng không tách ma lực ra thì…
[Nguy rồi, nguy rồi nguy rồi! Ký chủ sắp bị đuổi khỏi Nhạc Dương Tông rồi!]
Thiên Hoa lo lắng đến phát sốt, nó bay tới bay lui quanh Sơ Nghiên, muốn ngăn cản lại không có cách nào ngăn được.
Nó không có thực thể trong vị diện, hoàn toàn không thể ngăn bọn họ!
Lúc này, Hồng Tiểu Muội từ trong đội ngũ bước ra.

“Khoan, khoan đã, Thẩm sư tỷ đã biết sai rồi, mong tông chủ và các vị phong chủ cho tỷ ấy ở lại!”
Sơ Nghiên gắn gượng nhìn Hồng Tiểu Muội, cô bé thân hình nhỏ bé, lúc này đang chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng.
Không ngờ đến lúc này, Hồng Tiểu Muội là người duy nhất đứng ra bảo vệ nàng.
Đám nam nhân kia lúc đầu tỏ ra yêu thích nàng bao nhiêu, hiện tại lại có kẻ nào được như tiểu cô nương này, đứng ra bảo vệ nàng? nói giúp nàng?
Ha, đám chính đạo các người, quả nhiên đều là một đám rác rưởi của Tu Chân giới!
“Mau tránh ra! Đừng cản bọn ta chấp hành nhiệm vụ!”
Hồng Tiểu Muội hoàn toàn không có tiếng nói, nàng bị đám đệ tử của Nghiêm trưởng lão đẩy ngã sang một bên.
“Á!”
“Tiểu… Muội…”
Sơ Nghiên mở miệng kêu một tiếng, lại bị hai người bắt lấy, nàng giãy dụa, nhưng vẫn không thể tránh được.
Đáng ghét! Nhân sĩ chính đạo đều là đám rác rưởi như nhau! Nàng vốn không nên tin vào thứ gọi là chính đạo khốn kiếp này!!
Một tên đệ tử chấp hành giơ tay lên, ánh mắt loé lên hung quang.
Nữ nhân này trước đây cao ngạo vô cùng, còn dám làm lơ hắn! Hiện tại đợi hắn phế tu vi của ả rồi, không phải mặc xác hắn làm gì thì làm sao? Khà khà khà!
Tên đệ tử kia giơ tay lên, vừa định hạ thủ, lại bị một lực lượng vô hình ngăn chặn, đem hắn hất văng ra!
“Kẻ nào dám ra tay ở Nhạc Dương Tông ta!”
Nghiêm trưởng lão nhíu mày, lập tức lạnh lùng quát lớn!
Đông Phương Thanh Ninh cũng nhíu mày, chỉ kém chút nữa liền có thể loại bỏ một cục đá cản đường phiền phức! vậy mà lại xuất hiện ngoài ý muốn, đúng là đáng ghét!
Khíu!!
Lúc này, bầu trời vang lên một tiếng kêu trong trẻo, tất cả đồng loạt nhìn lên, một con bạch Phượng sải cánh bay lượn trên bầu trời.

Toàn thân nó bao phủ bởi một bộ lông trắng muốt, ánh mắt xanh lam vô cùng sắc bén liếc qua Nghiêm trưởng lão.
"Là linh thú của Cảnh Tịch Tiên tôn!"
Nghiêm trưởng lão hơi run lên, lập tức cung kính hành lễ.
“Bạch Phượng tôn giả giáng lâm, là tiểu nhân thất lễ.”
Mà lúc này, trên thân Bạch Phượng loé lên một đạo bạch quang.

Người đó nháy mắt rơi xuống chỗ Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên nhìn bóng người chắn trước mặt mình, đôi mắt hơi mở, gần như đều dán vào người hắn không thể rời mắt.


Bạch y như tuyết, phiêu dật như tiên, ba ngàn tóc đen được một trâm bạch ngọc vấn lên, dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt hắn màu ngọc bích cực nhạt, lãnh đạm như mặt hồ, lại lạnh lẽo như băng tuyết.
Là ngài ấy! Chính là ngài ấy!
Tông chủ và các vị phong chủ lập tức đứng lên, từ trên đài cao bay xuống, cung kính hướng hắn hành lễ:
"Bái kiến Tiên Tôn, không biết vì sao Tiên tôn lại xuất sơn?"
Các đệ tử nghe đến hai chữ tiên tôn, đồng loạt kinh sợ quỳ xuống.
Thiên hạ này, người xứng với hai chữ Tiên tôn, chỉ có một!
Đó chính là Cảnh Tịch Tiên tôn!
"Bái kiến tiên tôn."
Cảnh Tịch lãnh đạm ‘Ừ’ một tiếng.
Nghiêm trưởng lão đi lên, cúi đầu hành lễ nói:
"Tiên tôn là đến nhận đệ tử đúng không ạ? Hạng nhất đã được định đoạt, Đông Phương Thanh Ninh chính là đệ tử xuất sắc nhất được chọn làm đệ tử của người."
Cảnh Tịch liếc mắt nhìn hắn, Nghiêm trưởng lão hơi rùng mình một cái, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
Đông Phương Thanh Ninh lập tức đi đến, quỳ trước mặt Cảnh Tịch, hành lễ.
"Đệ tử Đông Phương Thanh Ninh, bái kiến sư tôn."
Toàn trường im lặng, nín thở nhìn khoảnh khắc trăm năm khó gặp này.

Cảnh Tịch tiên tôn thành danh gần ngàn năm, chưa từng nhận bất kỳ một đệ tử nào.

Cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt toàn thể đệ tử trong tông như hiện tại.

Người nhìn thấy dung mạo của tiên tôn, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dung mạo này, cho dù là tu chân giới vô số mỹ nam mỹ nữ, cũng có thể đứng số một số hai!
Đến Thiên Hoa cũng có chút nghi ngờ, Cảnh Tịch thật sự là nam phụ à? Nó cảm thấy anh ta còn ngầu hơn nam chủ!!
Gương mặt Sơ Nghiên âm trầm, kẻ này có ý đồ tiếp cận Cảnh Tịch!! Theo Thiên Hoa kể thì cô ta chính là kẻ đẩy Cảnh Tịch rơi vào thế vạn kiếp bất phục! Nàng tuyệt đối sẽ không để cô ta đạt được mục đích!
"Bản tôn từ khi nào nhận ngươi làm đệ tử?"
Tất cả mọi người đồng loạt sửng sốt, cả đám người tông chủ hay Nghiêm lão cũng không ngoại lệ.

Sơ Nghiên cũng ngây ra, những cách thức nàng suy nghĩ để ngăn cản Đông Phương Thanh Ninh bái sư cũng toàn bộ bay đi.
Nàng nghe thấy cái gì? Hắn từ chối rồi?
"Cái đó, Tiên tôn, ngài không phải đã đồng ý nhận đệ tử rồi sao? Tại sao lại… "
Cảnh Tịch liếc tông chủ một cái, lại là lạnh nhạt trả lời.

"Bản tôn đúng là sẽ nhận đệ tử, nhưng ta không nói sẽ chọn người giành được hạng nhất."
"Cái này…"
"Tiên tôn, chỉ có đệ tử xuất sắc nhất, mới có tư cách trở thành đệ tử của ngài!"
Nghiêm trưởng lão kích động lên tiếng phản bác.
"Ngươi đang chất vấn bản tôn?"
Cảnh Tịch liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm lên tiếng.

Thanh âm không mặn không nhạt, không rõ hỷ nộ.
Cơ thể Nghiêm trưởng lão run rẩy, bùm một cái quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều im lặng rùng mình, quả nhiên là người mạnh nhất Tu Chân giới, một cái liếc mắt của hắn, cũng khiến người ta không tự chủ được mà run sợ.
Cảnh Tịch phất tay áo, hắn xoay người lại đối diện với Sơ Nghiên từ trên cao nhìn xuống nàng.

Sơ Nghiên cũng không có vẻ gì là sợ hãi, trực tiếp cùng hắn mắt đối mắt.
Cảnh Tịch búng nhẹ đầu ngón tay, một vầng ánh sáng xanh nhạt lướt qua, chui vào cơ thể Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể có một luồng sức mạnh dịu nhẹ, chữa trị thương tích trong cơ thể.
Mặc dù vết thương đã chữa khỏi, nhưng không hiểu sao cơ thể nàng vẫn vô cùng yếu ớt.
"Cảnh Tịch…tiên tôn."
Sơ Nghiên thử mở miệng, quả nhiên đã có thể nói chuyện lại rồi.
Cảnh Tịch nhìn nàng, biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi chút nào.

Hắn cúi người, đem Sơ Nghiên bế lên.

Ánh mắt hắn cũng không nhìn Sơ Nghiên, mặc dù ôm nàng, cũng không khiến khí chất tôn quý trên người hắn bị ảnh hưởng.

Hai người nháy mắt biến mất tại chỗ, quay về trên lưng Bạch Phượng.

Bạch Phượng hót lên một tiếng vang, vỗ cánh bay đi.
Dưới ánh mắt sửng sờ của tất cả mọi người, thanh âm hắn lạnh nhạt vang vọng khắp Nhạc Dương Tông.
"Người này, bản tôn mang về Bắc Linh Phong."
________
Lời tg: mấy hôm nay tại hạ bận ôn bài đi thi toeic, nên chưa ra đc chương nào, sáng nay đã thi xong, tại hạ quay lại đây^^
Cập nhật như cũ nhaaaa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi