BYE BYE

Vào ngày diễn ra phiên toà, Giao Bạch đang xem phim trong rạp chiếu phim, bên cạnh là Thích Dĩ Lạo cúi đầu dùng điện thoại.

Giao Bạch đảo mắt qua, Thích Dĩ Lạo ghé vào bên tai cậu: "Để chú xử lý vài email từ nước ngoài."

"Không thành vấn đề, anh bận việc của anh đi."Giao Bạch cười híp mắt nói.

Thích Dĩ Lạo nhìn cậu một lúc, không làm việc nữa.

Ánh sáng từ màn hình lớn hắt lên mặt và mắt Giao Bạch. Cậu cầm một nắm bỏng ngô ăn rộp rộp, một cái liếc mắt cũng không thèm cho Thích Dĩ Lạo.

"Giận à?" Thích Dĩ Lạo nắm chặt bàn tay cậu đặt trên đùi, giơ lên, cúi đầu ngửi ngửi, toàn là mùi bơ thơm.

Giao Bạch rút tay về, mắt vẫn nhìn màn hình.

Thích Dĩ Lạo thoáng sửng sốt, hắn nhíu nhíu mày, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Giao Bạch: "..."

Lão biến thái bỏ mặc cậu đi rồi?

Bỏ mặc cậu,

Đi rồi???

Giao Bạch nổi lửa trong lòng, không đến nỗi, nhất định không đến nỗi.

Chắc chắn là đi vệ sinh.

Nhưng ngay cả là đi vệ sinh, chẳng phải là cũng nên đánh tiếng với cậu, hỏi cậu có muốn đi cùng không? Tiện thể trao nhau nụ hôn?

Buồng vệ sinh trong toilet công cộng là một trong những địa điểm kinh điển, họ chưa từng thử bao giờ.

Ha ha, thử cái con khỉ, làm xong cũng chẳng có cách nào tẩy rửa, dính nhớp nháp chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Giao Bạch ngồi phụng phịu trên ghế. Buổi chiều cậu chỉ có hai tiết học đầu, thời gian còn lại cậu vốn định đến thư viện làm bài tập, nhưng lão biến thái đột nhiên hẹn cậu đi xem phim.

Kể từ lần trước cậu say rượu nói muốn cùng nhau xem ti vi, lão biến thái có thêm tật này.


Trong nhà có phòng chiếu phim, nhưng nhất định đòi ra ngoài.

Bỏng ngô vỡ ra giữa hai hàm răng Giao Bạch, cậu mài răng cắn bỏng ngô như thể đang cắn Thích Dĩ Lạo.

Một bóng người cao lớn lớn từ lối vào đi tới, Giao Bạch nheo mắt.

Thích Dĩ Lạo đi rồi quay lại, mua cho cậu cốc trà sữa.

Giao Bạch ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thích Dĩ Lạo, không nồng nặc, phỏng chừng chỉ rít vài hơi. Cậu nhận trà sữa hút hai hớp.

"Bộ phim điện ảnh này được sắp xếp rất nhiều suất chiếu trong một ngày, hai ta hoàn toàn có thể xem nó vào buổi tối, lúc ấy anh đã hết bận việc, em cũng đã làm xong bài tập." Giao Bạch nói.

Thích Dĩ Lạo vươn tay ôm chặt eo cậu, chậm rãi vuốt ve, bất đắc dĩ nói: "Họp xong muốn gặp em."

Một giây sau, Thích Dĩ Lạo nói tiếp: "Công việc của chú nhiều vô số kể, bài tập của em cũng làm mãi không hết."

Đối với Giao Bạch, nửa câu sau tương đương với một đòn mất mạng, trà sữa cũng không thơm nữa. Cậu trừng Thích Dĩ Lạo: "Em không biết bài tập làm không hết? Cần anh nói à?"

Thích Dĩ Lạo ngậm lấy ống hút trong tay Giao Bạch, dùng đôi môi mát lạnh lau đi vết nước do cậu để lại, nhấp một hớp trà sữa, yết hầu nhô ra lăn lăn, tròng mắt xám đậm màu nhìn cậu, bên trong chứa ý cười trêu chọc quyến rũ.

Eo Giao Bạch tê dại, mẹ kiếp, uống trà sữa cũng có thể gợi tình như thế!

Buồng vệ sinh đúng không, thử, nhất định phải thử!

.

Không thử thành công.

Bởi Thích Dĩ Lạo không cho phép.

"Buồng vệ sinh bên ngoài không sạch sẽ." Thích Dĩ Lạo đứng bên bồn rửa, nhìn chàng trai rửa tay, "Nếu em muốn chơi ở buồng vệ sinh, tôi sẽ phái người xây một nhà vệ sinh công cộng ở tầng hai."

"..." Giao Bạch trợn trắng mắt, "Em không muốn."

Thích Dĩ Lạo trầm ngâm: "Ở tầng bốn đi."

Giao Bạch giật giật khóe miệng, đệt mợ, tầng bốn của Lan Mặc Phủ sắp tăng thêm một cái nhà vệ sinh công cộng, ai bảo mày lắm miệng nè!


"Còn rửa gì nữa, đi thôi." Thích Dĩ Lạo vân vê vành tai Giao Bạch, "Tối nay tôi sẽ cùng làm bài với em."

Giao Bạch nhìn hắn trong gương: "Không phải là em cùng làm việc với anh à?"

Thích Dĩ Lạo cưng chiều nói: "Ừ." Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Giao Bạch, cười khẽ, "Tiểu Bạch nhà tôi ngoan quá."

Giao Bạch mặt mo đỏ ửng.

Có người đi vào, xen lẫn tiếng nói chuyện. Giao Bạch kéo Thích Dĩ Lạo rời khỏi phòng vệ sinh.

.

Trên trời có những bông hoa tuyết nhỏ tung bay, bên trong và bên ngoài trung tâm thương mại giống như hai mùa khác nhau. Miệng Giao Bạch thở ra khí trắng, gió tuyết bay xéo đến dưới mái hiên, chui vào trong tay áo của cậu, cậu rùng mình, "Anh ba, chi bằng chúng ta tùy tiện ăn chút đi đó ở bên trong đi, không cần tìm chỗ khác nữa."

Thích Dĩ Lạo rũ sạch vụn tuyết trên áo khoác: "Trung tâm thương mại có gì để ăn đâu."

Có một cặp tình nhân từ phía khu vực đỗ xe xe điện chạy tới, cả hai tay trong tay, vai kề vai, anh chen em em chen anh, ồn ào chạy đến dưới mái hiên.

"Em không muốn ăn cơm chiên thịt bò." Cô gái nói.

"Cơm chiên hơi dầu mỡ, anh cũng không muốn ăn lắm." Chàng trai thích "thời trang phang thời tiết", mặc ít, run lập cập ôm cô, "Nếu không hai ta..."

"Ăn lẩu!" Cả người đồng thanh, sau đó vui vẻ tiến vào trung tâm thương mại.

Thích Dĩ Lạo phát hiện người yêu nhỏ nhìn thẳng vào mình, đôi mắt sáng ngời nóng bỏng, hắn đỡ trán: "Biết rồi, món lẩu."

Giao Bạch lộ ra răng nanh nhỏ như hạt gạo nếp, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Thích Dĩ Lạo hôn lên chóp mũi lạnh lẽo của người thanh niên, không làm cậu cụt hứng.

Dẫu rằng Thích Dĩ Lạo hoài nghi về chỉ số vệ sinh an toàn thực phẩm của món lẩu bên ngoài.

.


Đây là lần đầu tiên Giao Bạch vàThích Dĩ ăn lẩu bên ngoài, chọn lẩu nấm. Hai người ăn đến hơn tám giờ mới đi ra, Thích Dĩ Lạo lấy xe, Giao Bạch ở ven đường chờ hắn.

Tuyết đã ngừng rơi.

Trận tuyết đầu tiên của Tây Thành năm nay cứ thế qua loa kết thúc.

Giao Bạch đứng ở một nơi tương đối sáng đọc tin tức, kết quả vụ án liên quan đến hai nhà Lương, Tề, và giám đốc bộ phận tài chính của Thẩm thị đã xuất hiện, phanh phui ít nhất hai phần ba sự thực cho công chúng.

Trước tòa án, Đàm Quân đã trình bày động cơ và quá trình phạm tội của mình, hắn ta đã gạt toàn bộ Thẩm thị, nhà họ Thẩm và mẹ con Thẩm Nhi An sang một bên, cũng bình tĩnh nhận tội, sẽ không kháng cáo.

Sau khi thẩm phán tuyên bố phán quyết, Đàm Quân bị áp giải rời đi. Hắn ngoảnh lại nhìn ra sau, mắt hướng về phía ghế khán giả.

Thẩm Nhi An đã đến, thành viên đội ngũ khoa học kỹ thuật kia cũng tới hết, Đàm Quân còn đang tìm ai?

Lúc sắp bị áp giải đi, Đàm Quân đưa mắt nhìn cửa tòa án. Hắn ta liên tục ngoái đầu lại, cố sức xoay cổ ra sau, không biết đang chờ đợi điều gì.

Một đôi bốt da xuất hiện trong tầm nhìn của Giao Bạch, cậu ngước mắt lên, không ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Tề Lận.

Y đã xuất hiện trong phiên tòa hôm nay.

Thẩm Ký là người muốn nhổ cỏ tận gốc nhà họ Tề, không phải Thẩm Nhi An. Y cũng không định truy cứu chuyện mình gặp tai nạn xe cộ bị Tề Lận mang đi, nhốt trong phòng khám nhỏ năm ấy.

Vì vậy Thẩm Ký vừa bị lật đổ, nhà họ Tề tàn tạ sẽ an toàn, có thể tùy ý về nước.

Tề Lận vẫn giống trước đây, tóc dài ngang vai, quần áo sang trọng, mắt mày xuất sắc mang nét u sầu, có điều tất cả khuyên tai trên tai đã được tháo ra, không sót lại chiếc nào. Trên tay y đeo nhẫn, y đã kết hôn.

"Đã lâu không gặp." Trong mắt Tề Lận toát ra sự ấm áp.

Giao Bạch không phản ứng.

"Đầu năm nay mẹ mắc bệnh qua đời ở viện dưỡng lão." Tề Lận buồn bã nói, "Trong nhà chỉ còn lại ba người chúng ta."

Giao Bạch nhấn tắt điện thoại, nhìn y một cách vô cảm, cho nên? Điều này liên quan gì tới tôi?

Nỗi ấm ức phiền muộn trong mắt Tề Lận thêm nồng đậm: "Sầm Dục nói cô ấy đã đưa thông tin liên lạc của anh cho em. Anh vẫn luôn chờ em gọi điện thoại cho anh."

"Tôi nghĩ anh hiểu rõ, mối quan hệ tốt nhất giữa chúng ta là mỗi người một ngả." Giao Bạch kéo khẩu trang xuống, nghiêng người về phía trước và mỉm cười với y.

Trái tim Tề Lận hẫng một nhịp: "Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mà em vẫn còn hận anh cả."

Giao Bạch nói: "Không đến mức đấy."


Tề Lận còn chưa kịp phản ứng đã nghe cậu nói: "Chỉ là một người qua đường không liên quan thôi."

Hai anh em một người đứng dưới bậc thang, một người phía trên bậc thang, giống như những người xa lạ quen thuộc nhất.

Quen thuộc là bởi huyết thống.

Xa lạ là vì họ không có bất kỳ mối liên kết cảm xúc nào.

Tề Lận nhìn thấy Giao Bạch lên xe Thích Dĩ Lạo ở cổng Đại học Y, theo một đường tới trung tâm thương mại, đợi rất lâu. Y không hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa vết thương trong lòng Giao Bạch, chỉ mong có thể có một bắt đầu.

Giao Bạch có thể cho bọn họ một cơ hội, anh em bắt đầu lại từ đầu, gia đình vẫn còn đó.

Song hiển nhiên là y cả nghĩ quá rồi.

Giao Bạch thậm chí còn không nhận họ "Tề", huống chi là người thân.

Thích Dĩ Lạo xe lái tới, Tề Lận không thể nán lại lâu hơn. Y ném câu tiếp theo "Anh sẽ định cư trong nước" rồi rời đi.

Tề Lận ngồi vào trong xe, ghế sau phát ra tiếng ho khan kèm theo thở dốc, "Em ấy sống rất tốt."

"Vâng." Tề Lận dùng hai tay cào mái tóc ẩm ướt, "Thích Dĩ Lạo dành cho em ấy đủ tôn trọng, không có mệnh lệnh và kiểm soát độc tài của người có quyền lực. Họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường."

Tề Tử Chí nhắm đôi mắt vằn vện tia máu, năm ngoái biết tin đứa bé kia qua đời, bệnh tình của anh suy sụp. Anh từ chối điều trị, từ chối uống thuốc, mặc nỗi đau xé nát tâm hồn anh, nhân cách thứ hai không còn xuất hiện nữa.

Mãi đến tận khi Sầm Dục nói cho anh biết, đứa bé không chết, vẫn sống, anh đã muốn về nước, nhưng bị trì hoãn vì lý do sức khỏe, hôm nay mới thực hiện được ước muốn.

Cadillac đang đi về hướng này.

Khuôn mặt xám xịt ốm yếu của Tề Tử Chí áp sát lên cửa sổ xe, đường nét bị đè ép biến dạng, đôi mắt vàng khô của anh dán chặt vào chiếc xe đó.

Mơ hồ cảm giác được người ngồi ghế phụ trên xe liếc mắt nhìn mình, Tề Tử Chí hoảng loạn rụt vào trong xe.

Vĩnh viễn không dám xuất hiện trước mặt cậu.
1




༶•┈┈୨♡୧┈┈•༶

✎ Lời của editor: Làm phép loại trừ chắc đều đoán được Đàm Quân đang chờ đợi ai ha... Tác giả làm mình nghĩ ngợi nhiều ghê...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi