BYE BYE

Hơn ba giờ sáng, chiếc xe êm ái chạy trên cao tốc dưới màn đêm.

Giao Bạch ăn bánh mì với nước, nuốt từng miếng lớn. Ghế sau của siêu xe cũng không sánh được với một chiếc giường gỗ bình thường, cậu nằm ngủ đau nhức khắp người.

"Đúng rồi,"

Giao Bạch cắn bánh mì quay đầu lại: "Nhà họ Lương sao rồi?"

Thẩm Nhi An đang lấy hoa quả cho cậu: "Không quá tốt."

"Thế Lương Đống đâu?" Giao Bạch lúng búng nói: "Cậu gọi cho cậu ta rồi à?"

Thẩm Nhi An đáp: "Không nhận."

Trong lòng Giao Bạch cảm thấy hơi quái lạ, đây không giống tác phong của Lương Đống.

Đối với Lương Đống của giai đoạn hiện tại, Thẩm Nhi An là đại thần không gì không làm được ở mọi mặt, trừ kinh doanh.

Gia đình gã xảy ra chuyện, không tìm anh An của gã quyết định à?

Măng cụt gọt xong được đưa đến bên miệng Giao Bạch, cậu ngại để người khác đút, ai cũng không quá được. Giao Bạch giơ tay đón lấy mới ăn hết.

"Tôi sẽ, đi nhà họ Lương, tìm cậu ấy." Thẩm Nhi An nói.

"Ừ." Giao Bạch uống hớp nước, "Tề Sương chết rồi, nhà họ Tề thể nào cũng sẽ đòi một cái mạng từ nhà họ Lương."

Vậy vẫn còn nhẹ. Chỉ sợ tận diệt.

Tề Tử Chí hẳn là sẽ không như thế nhỉ. Giao Bạch vẫn hơi hiểu một chút về bạn trai trong mộng của cậu. Bất luận thế nào, đối phương đều có ranh giới làm người, chưa bao giờ vượt qua.

Thẩm Nhi An bóc măng cụt, đưa đến trước mặt Giao Bạch. Giao Bạch xua tay: "Cậu tự ăn đi."

Tiếng rung vù vù vang lên từ túi áo khoác mà Thẩm Nhi An cởi ra, y không nhận.

Thanh âm đó ngừng rồi lại vang, liên tiếp vang lên ba lần, mang theo sự bá đạo không cho phép từ chối

"Nhận đi." Giao Bạch liếc tấm chắn xe, tài xế và vệ sĩ theo sát đều ở đây, nếu Thẩm Nhi An vẫn luôn không nhận, rất có thể cha y sẽ gọi tới di động của hai người kia.

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nha.

Thẩm Nhi An lau sạch tay rồi lấy điện thoại di động ra, vừa kết nối là bị dạy dỗ.

"Đến điện thoại của cha anh mà anh cũng dám làm như không nghe thấy, ai cho anh lá gan đó hả?" Mặc dù chỉ là một cuộc gọi, song uy nghiêm của Thẩm Ký vẫn không giảm nửa phần.

Thẩm Nhi An không đáp.

Thẩm Ký không tiếp tục phí lời với đứa con bất hiếu, ra lệnh: "Đưa điện thoại cho cậu ta."

Thẩm Nhi An vẫn không phản ứng.

Giao Bạch nghe thấy tiếng rống mắng chửi của Thẩm chó già, cậu ăn xong mẩu bánh mì cuối cùng rồi kề tới cạnh di động của Thẩm Nhi An: "Ai thế?"

Đáp lại cậu là những tiếng thở thô suyễn từ đầu kia điện thoại.

Lão già sắp tức chết rồi.


Giao Bạch chẹp chẹp, bạn tốt online lúc này chỉ có mỗi Thẩm Nhi An, cậu không nhìn thấy Pikachu chết tiệt kia, cũng không biết có phải là tức giận đến phun lửa lên trời, đốt mình thành than đen không.

"Gọi nhầm rồi, cúp đi." Giao Bạch nói.

Thẩm Ký cắn chặt răng, hai má và cổ căng chặt: "Cậu muốn chết."

Giao Bạch: "..."

Độ sinh động đã cao như vậy, tại sao cách lão già này đối xử với cậu vẫn mang cái vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống bãi bùn bên chân thế, không thể không có chút thay đổi nào chứ. Nhất định là có biến hóa.

Đúng như dự đoán, khi giọng Thẩm Ký vang lên lần nữa, y đã cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận của mình: "Đến đâu rồi?"

Giao Bạch nhìn avatar Thẩm Nhi An, hoa tuyết đang tung bay: "Còn sớm lắm."

Cả buổi tối Thẩm Ký hút mấy bao thuốc lá, cổ họng xé rách khản đặc. Y cũng cảm giác mình già rồi: "Bữa trưa ăn ở nhà cũ, đến thẳng đó đi."

Giao Bạch nhấn nút tắt cuộc gọi trên điện thoại Thẩm Nhi An.

Tuyết trên núi Sanh lập tức ngừng.

Giao Bạch nhìn Thẩm thiếu gia với vẻ mặt một lời khó nói hết: "Sau khi trở về Nam Thành, chúng ta sẽ không tới nhà thuê mà đi nhà cậu."

Thẩm Nhi An cất điện thoại vào túi: "Cậu, nghĩ thế nào?"

Giao Bạch túm lấy chiếc gối dựa sau lưng, Thẩm Nhi An giúp cậu điều chỉnh vị trí, chờ cậu nằm xong mới chờ đáp án của cậu.

Giao Bạch đâu có diệu kế gì, cậu chỉ có tám chữ —— binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Cùng với một niềm tin.

Sống sót.

"Đi bước nào hay bước đấy đi." Giao Bạch động viên Thẩm Nhi An, "Cục diện không đáng sợ như các người tưởng đâu, tôi nắm chắc."

Thẩm Nhi An ngước mắt: "Các người?"

Giao Bạch ngáp: "Thì cậu và Chương mỹ nhân ấy."

Tuyết trên núi Sanh, nó lại bay lên rồi.

Giao Bạch: "..."

Sao Thẩm Nhi An hệt đứa nhóc không muốn cha mình nhìn con nhà người khác thế?

"Cậu và anh ta, rất hòa thuận à?" Thẩm Nhi An mím chặt môi, "Lúc cậu rời đi, anh ta ở phía sau xe, đuổi theo."

Giao Bạch sửng sốt: "Có à?"

Thẩm Nhi An như thể nhận ra mình nói điều không nên nói, chân mày chau lại. Y nghiêng đầu nhìn cảnh ngoài cửa xe, không lên tiếng.

Giao Bạch gãi gãi mặt, không tiếp tục chủ đề này nữa. Cậu lên cơn buồn ngủ rồi thiếp đi.

Chờ khi gặp lão Thẩm chó còn không biết sẽ bị giày vò ra sao nữa, cậu cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

.


Khi Giao Bạch tỉnh lại lần nữa, họ đang ở trạm nghỉ

Thẩm Nhi An đánh thức cậu, hỏi có muốn đi vệ sinh không.

"Tôi cũng không cần lắm." Khi Giao Bạch nói như vậy, cậu bước một chân ra khỏi xe, cậu muốn hoạt động tay chân một chút, ai biết vừa xuống xe là bàng quang không quá ổn.

Ngồi dễ dàng sản sinh ảo giác, đứng lên mới biết mình có muốn xả nước hay không.

Vào tầm này, trong trạm nghỉ không đông người nhưng cũng không vắng. Tết dương lịch, xem như là một ngày nghỉ.

Giao Bạch co hai tay trong ống tay áo, hít hà rụt cổ bước vào bên trong. Thẩm Nhi An sóng vai với cậu, mặc mỗi áo len quần bò, đơn giản khoan khoái, sống lưng thẳng tắp.

Hai người là hai phong cách.

Tất cả phái nữ trong trạm nghỉ đều nhìn Thẩm Nhi An, mỹ thiếu niên ở đâu cũng có đãi ngộ này.

Có cả nam cũng nhìn y, ước ao.

Giao Bạch thấy vui mừng, không chú ý tới tầm mắt Thẩm Nhi An rơi trên người cậu.

Cậu như một người đứng xem bước vào vở diễn, vào được một chút nhỏ. Thẩm Nhi An lặng lẽ nghĩ thầm.

.

Thẩm Nhi An mua mì cho Giao Bạch, nấu xong chờ cậu.

Giao Bạch đi nhà vệ sinh, không phải một mình cậu đi, còn có vệ sĩ. Hai người họ cùng nhau tiến vào, mỗi người chiếm một cái bồn cầu.

Vệ sĩ không nhịn lâu giống Giao Bạch, tốc độ của hắn nhanh chóng, xong việc là ra ngoài chờ.

Không lâu sau, một người đàn ông rất cao ôm một người phụ nữ đi ra.

Người phụ nữ mặc áo khoác nam, tay chân bịt kín, mái tóc nâu sẫm dài và dày, che khuất một bên má, không nhìn thấy mặt.

Trên người nồng nặc mùi hoa hạt dẻ.

Hiển nhiên là ở bên trong từng có một hồi cảm xúc mãnh liệt.

Vệ sĩ vẩy vẩy nước trên tay rồi chậc lưỡi, cũng không biết những kẻ thời buổi này coi nhà vệ sinh như khách sạn có suy nghĩ thế nào, không ngại bẩn gì cả.

Có tiếng bước chân đến, vệ sĩ vội cung kính: "Thiếu gia."

Thẩm Nhi An: "Vẫn chưa xong à?"

"Chưa đâu." Vệ sĩ nói, "Trên đường ngài Giao nhịn gần chết, cũng phải mất một lúc."

Thẩm Nhi An đứng bên tường, không hiểu sao trái tim y nhảy mạnh một cái. Ngay sau đó, y chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Vệ sĩ theo sau choáng váng.

Người... Không còn.

Tai Thẩm Nhi An ù vang, cơ thể lạnh ngắt. Y run tay lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.


Không được.

Mối quan hệ của y không đủ, không thể lãng phí thời gian.

Thẩm Nhi An cúp, đổi thành gọi cho dãy số trước đây không lâu mới nói chuyện qua.

Thẩm Ký ở nhà riêng của mình, y ở đây là tình nhân không tới được. Trang trí vô cùng đơn giản, hiện tại y đang ở phòng ngủ phụ cách vách, sai người treo quần áo vào trong tủ, bày biện lại căn phòng.

Nhận được cuộc gọi từ con trai, Thẩm Ký nghe xong liền bóp rơi tàn thuốc ném đi, sau đó gọi thêm mấy cú điện thoại.

Rất nhanh chóng, toàn bộ lối ra trạm nghỉ đã bị phong tỏa.

Đồng thời, từng chiếc xe đi qua con đường đó đều sẽ bị kiểm tra.

.

Giao Bạch tỉnh dậy trên xe, toàn thân không sức lực, chân tay bủn rủn, trên cổ có một vết kim châm. Bên cạnh là tóc giả của phụ nữ và áo khoác dài của nam giới.

Chiếc xe không mở lái mà đậu trước một ngôi nhà được cải tạo từ nhà kho.

Ngôi nhà được bao quanh bởi cây cối, không xanh um tươi tốt giống Lan Mặc Phủ, cây ở đây khô cằn trụi lủi như những cụ già.

Cửa xe đột nhiên bị mở ra, Giao Bạch giơ cánh tay lên chặn ánh sáng hắt từ bên ngoài, e rằng đã hơn bảy giờ.

Một cái đầu với mái tóc mềm mại thò vào: "Hi ~ "

Giao Bạch nheo mắt nhìn, người víu ở cửa xe vừa chào hỏi cậu là con trai, đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn cậu nửa thẹn thùng nửa kích động.

Không quen.

Giao Bạch lại liếc một cái, không đúng, trông hơi quen, hình như từng gặp ở đâu rồi.

"Ở sân bay Tây Thành, anh hỏi mượn điện thoại của tôi." Cậu nhóc chủ động trả lời, "Tôi hỏi anh tên gì, anh nói anh tên..."

Đằng sau truyền đến giọng nói ngắt lời cậu ta, "Tai Nhỏ, tránh ra, anh muốn rửa xe."

"Rửa xe cái gì, nam thần của em còn ở trong xe đấy!" Cậu nhóc tên Tai Nhỏ gào lên với người phía sau, "Anh, anh chờ chút, chờ em đỡ nam thần của em ra đã!"

Cậu ta vươn tay với người trong xe: "Nam thần, anh không có sức gì nhỉ, đến đây đến đây, nắm lấy tay của tôi này, tôi có sức."

Giao Bạch: "..."

Khoan đã, Tai Nhỏ?

Giao Bạch cầm lấy tay cậu ta, hỏi: "Cậu tên là Tai Nhỏ à?"

Tai Nhỏ gật đầu không ngừng như gà mổ thóc: "Đúng thế đúng thế, có phải là đang hoài nghi tôi là một người bạn mà anh quen không? Chính là tôi, chính là tôi, tôi chính là Tai Nhỏ!"

Giao Bạch đơ luôn.

Tai Nhỏ ríu ra ríu rít nói: "Sau khi gặp anh ở sân bay, tôi kể với đám người trong nhóm chat, là bọn họ gợi ý cho tôi. Anh đoán xem kết quả là gì?"

"Tôi xin anh tôi giúp tôi lấy caemra giám sát ở sân bay, tôi xem cả một ngày, tôi..." Tai Nhỏ xấu hổ thẹn thùng trộm liếc Giao Bạch.

"Anh tôi chỉ có mỗi đứa em trai là tôi, anh ấy bị tôi năn nỉ đến phiền nên đồng ý mang anh đến nhà tôi."

Tai Nhỏ đỡ Giao Bạch từ trong xe ra, "Nhưng anh ở Lan Mặc Phủ, anh tôi không vào được, mãi đến tận khi anh về Nam Thành..."

Giao Bạch nghe xong là đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc trước để hòa hoãn lại. Một người bạn trên mạng của cậu gặp cậu ngoài đời, cậu không hề biết gì. Đối phương còn nhớ thương cậu.

Thậm chí có cả một người anh trai trâu bò, lá gan cũng lớn, dám đắc tội nhà họ Thẩm và bắt cậu đi.

Trước đó, khi cậu còn ở Trung học Số 3, Tai Nhỏ từng nói anh mình là giống lông vàng thuần chủng.


Giao Bạch quét mắt nhìn người đàn ông cầm ống nước, mặc quần cargo và áo khoác da, bên miệng ngậm điếu thuốc, có một vết sẹo ở hàm dưới bên trái, rắn rỏi đoan chính khắp người tỏa ra khí lạnh, đường nét cơ bắp vô cùng ấn tượng.

Được gọi là chó lông vàng?

Móa nó rõ ràng là báo đen!

Giao Bạch mặc Tai Nhỏ dùng cơ thể mềm mại thơm tho dìu cậu vào trong phòng.

Cậu hẳn sẽ không ở đây lâu, cùng lắm là một ngày. Cậu vẫn rất tin tưởng vào quyền thế của lão Thẩm chó. Không biết khi phát hiện cậu mất tích, Thẩm Nhi An có mít ướt hay không.

Lúc Giao Bạch nghĩ bậy nghĩ bạ, thanh âm điện tử vang lên không hề báo trước.

[Bạn tốt của bạn đã online.]

Bước chân Giao Bạch chợt khựng lại, bạn tốt thứ bảy hóa ra là người đàn ông rửa xe kia?!

Cậu xem danh sách bạn tốt, avatar sáng lên có ghi chú là, Úc Lĩnh.

—— bạn tốt duy nhất không thuộc giới hào môn, cũng không tham gia tuyến cốt truyện chính.

Vậy cho tới bây giờ, chỉ còn mỗi tiểu thái tử gia nhà họ Sầm chưa online.

Giao Bạch đang nhìn avatar của Úc Lĩnh.

Một...

Con kiến?

Giao Bạch nhìn sang Úc Lĩnh vung ống nước, cơ bắp tay màu đồng co giật, con mẹ nó, hoàn toàn không khớp, hệt con Pikachu của lão Thẩm chó.

"Anh trai Cao Qua ơi, à không đúng, anh Giao Bạch ơi, anh tôi xuất thân từ bộ đội đặc chủng đấy, lợi hại cực." Tai Nhỏ lẩm bẩm, "Nhưng anh không thể thích anh ấy, anh phải làm 1, tôi tin tưởng anh."

Giao Bạch: "..."

.

Tai Nhỏ tên là Úc Hưởng, cậu ta và anh trai sống nương tựa lẫn nhau. Hôm nay là ngày cậu ta vui vẻ nhất.

Bởi vì anh Cao Qua cún sữa nhỏ mà cậu ta coi trọng cuối cùng đã nằm trên giường của cậu ta!

Tính chất bắc cầu chính là đã ngủ rồi!

Úc Hưởng đi ra ngoài chốc lát, khi trở về trong tay cầm một ống kim: "Anh tôi nói anh không thành thật. Anh ấy bảo tôi tiêm cho anh cái này, không là sẽ đưa anh về Nam Thành, không cho tôi ở bên anh. Tôi chỉ đành làm theo lời anh ấy nói, anh đừng tức giận nhé."

Giao Bạch ném gối ôm Patrick Star sang một bên.

Patrick Star không bị văng ra khỏi giường, cậu còn chưa khôi phục sức lực, và giờ lại sắp bị tiêm thuốc.

"Rất nhanh là xong rồi!" Úc Hưởng ngồi xổm bên giường, đè lại tay Giao Bạch, chậm rãi xắn tay áo của cậu lên, "Anh tôi muốn tiêm cho anh, tôi không muốn anh ấy tới. Anh ấy không nặng không nhẹ, tôi sợ anh ấy sẽ làm tổn thương anh. "

Nên cứ để tôi đến đi."

Úc Hưởng sờ sờ tay Giao Bạch, "Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, không đau nha."

Tuy nhiên, tay cậu ta vẫn luôn run rẩy.

Như thể mắc bệnh Parkinson.

Kim tiêm trong tay cậu ta cũng run rẩy theo.

Giao Bạch chứng kiến cảnh này, mí mắt giật giật. Nếu thật sự để vị này làm, không biết liệu cậu sẽ bị đâm mấy lần đây.

"Được rồi được rồi, để tôi tự làm."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi