BYE BYE

Giao Bạch hoài nghi mình bị người pha chế hãm hại, cậu uống ly kia xong càng lâu thì càng dâng trào, bụng nóng ran, trên người đổ mồ hôi rất nhiều, áo phông ướt đẫm.

Có cảm giác giống người phàm nuốt nhầm viên tẩy tủy đan, sắp thoát thai hoán cốt, phi thăng đến giới tu chân.

Ăn xong mì lạnh, súc miệng rồi uống nước mật ong, Giao Bạch vẫn thấy khó chịu, cậu nằm ở ghế sau xe, mồ hôi dày đặc chảy ra trên trán, lau đi lại có.

"Bạch Bạch, trong rượu em uống không có thuốc đấy chứ?" Chương Chẩm lo âu nói, "Hay đi thẳng tới bệnh viện rút máu xét nghiệm, kiểm tra thử xem."

Anh đã thay đổi định vị dẫn đường, hoàn toàn thuộc phái hành động.

"Không cần đâu." Giao Bạch nghiêng đầu, phần mặt kề trên ghế da ẩm ướt vô cùng, "Em hiểu rất rõ tình cảnh của mình, chỉ là uống say thôi."

Chương Chẩm đang định khuyên nhủ thì ghế sau vang lên một giọng nói nhuốm mệt mỏi, "Trong rượu bị bỏ thêm ít đồ chơi nhỏ kiểu thuốc k1ch thích, vỏ đại não khá sinh động, sự trao đổi chất cũng hơi loạn, phải uống nhiều nước và ăn hoa quả."

"Anh ba va chạm với nhiều thứ." Lúc này Chương Chẩm an tâm hẳn, "Bạch Bạch, chúng ta nghe anh ba, trở về uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả."

Giao Bạch liếc sang bên cạnh.

Thích Dĩ Lạo day thái dương: "Khi còn trẻ có nếm thử."

Giao Bạch chà chà, lão bi3n thái, anh chụp lồ ng rồi mà còn dám hưng phấn, không sợ loảng xoảng loảng xoảng va chết à?

Chẳng lẽ,

Thời trẻ còn chưa khóa lại? Nuôi thả?

"Tính khí của một người không phải mãi mãi bất biến, nó sẽ thay đổi theo tuổi tác và kinh nghiệm. Lúc chưa đến độ tuổi của em bây giờ, chú từng có quãng thời gian khá điên cuồng, tận hưởng kh0ái cảm ngột ngạt khi đánh thức mọi d*c vọng rồi bóp nghẹt chúng trong nháy mắt." Thích Dĩ Lạo thở dài bên tai Giao Bạch.

"..." Giao Bạch tưởng tượng hình ảnh công tử quyền quý giàu có mặc áo sơ mi trắng ngồi trên bàn sách, miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngón tay gảy gảy chìa khóa bé, hắn đưa lưng về phía một vùng nắng vàng, chân giẫm lên bàn, mắt khép hờ ngửa đầu ra sau, rít điếu thuốc một cách phóng túng nhưng không kém phần tao nhã. Trong khoảnh khắc làn khói bay lên, hắn mở lồ ng kim loại ra, đánh thức chim tước trong lồ ng, chờ khi nó muốn bay lại khoá nó vào, sau đó mở ra rồi lại khoá lại, tự mình ngược mình điên điên khùng khùng.

Mũi nóng lên, Giao Bạch nhanh chóng che đi, cọ cọ.

Trong mắt Thích Dĩ Lạo ẩn chứa ít ghét bỏ được bao phủ bởi vỏ ngoài dung túng. Hắn ngồi trở lại, cánh tay vắt ngang trên thành ghế, tư thái lười biếng: "Bất luận hành hạ, đau khổ, hay là những tội lỗi khác, sau khi em vượt qua, chúng nó đều thành của cải của em, có thể cho em bài học, nhớ lâu, tự cảnh giác và không còn chủ quan nữa."

Giày da không nhẹ không nặng mà đụng vào giày thể thao của chàng trai trẻ: "Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, về sau tôi không uống rượu nữa." Giao Bạch nhận ra không thể nói trước kẻo bước không qua nên bèn đổi giọng, "Cố gắng uống càng ít càng tốt."

Giao Bạch vặn chai nước khoáng uống ừng ực vài hớp lớn. Cánh cửa ngăn chặn dòng cảm xúc ngập tràn dường như bị men rượu nổ tung, mọi thứ vốn bị cậu khóa chặt bên trong đều muốn chạy ra ngoài.

Bao gồm cậu sống dưới bóng tối của mợ bao lâu, cậu đã chết, tái sinh, làm người chơi, kiếm độ sinh động, mọi phàn nàn cà khịa đối với vận mệnh đối với trợ thủ, đối với máu chó thời xưa,... Tất cả đều sắp kìm nén không nổi.

Thần trí Giao Bạch bị thiêu cháy, cậu mê man mơ màng, không chú ý tới Chương Chẩm đang nhìn qua gương chiếu hậu.

Chương Chẩm lại nhìn.

Một ánh mắt quét tới, anh tập trung chuyên tâm vào việc lái xe.


Một lát sau, suy nghĩ của Chương Chẩm lần nữa phân tán, bầu không khí giữa anh ba và Bạch Bạch hơi... Dính sền sệt.

Tại sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?

Chương Chẩm gõ gõ bàn tay gác lên vô lăng, đã nửa năm rồi, thời gian cũng không ngắn, có lẽ anh đã sớm phát hiện ra vào một thời điểm nào đó nhưng không nghĩ nhiều. Anh theo hướng dẫn đi tới sân bay, giao thông dần trở nên tắc nghẽn.

Khi xe dừng lại, Chương Chẩm lau mồ hôi trên lòng bàn tay và lặng lẽ thở dài. Anh ba cho Bạch Bạch thường trú ở Lan Mặc Phủ, có thể nói là suy xét đến tình nghĩa anh em giữa anh và Bạch Bạch nên mới chăm sóc quan tâm.

Thế chuyện cả năm nay anh ba không thay người thì sao? Ý nghĩa đằng sau hiện tượng hiếm gặp này là vô cùng rõ ràng.

Tối nay, ý nghĩa ấy càng trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

Anh ba chạy tới ra mặt vì Bạch Bạch, đánh nhau với Thẩm Ký vì em ấy...

Đủ rồi, vậy là đủ rồi.

Đủ để chứng minh rằng, anh ba không chỉ xem Bạch Bạch như một người em người cháu có chất giọng khá ổn, đọc sách không tệ, có thể dùng một thời gian dài, căn bản hắn sẽ không giấu giếm tâm tư của mình.

Đề bài mà anh ba đưa ra khó mà cũng không khó, hắn đã viết đáp án ở ngay bên cạnh, còn tiết lộ một phần nhỏ của quá trình giải đề.

Chỉ thiếu chính miệng nói ra từng chữ bên tai Giao Bạch.

Sau khi Chương Chẩm hao phí hết tế bào não, chiếc xe vẫn mắc kẹt. Anh che giấu nỗi niềm khiếp sợ phức tạp trong lòng, ngoái đầu ra sau: "Bạch Bạch, con đường này tắc lắm, nếu không em đừng ra sân bay nữa, để anh cho người đi đón anh em họ Úc."

"Cứ đi đi, em đã đồng ý rồi." Giao Bạch vén áo phông lên, lộ ra phần bụng trắng nõn nà. Hơi lạnh từ điều hòa lập tức nhào tới, cậu rùng cả mình, thoải mái duỗi chân.

Thích Dĩ Lạo đang xem điện thoại, không buồn nâng mắt: "A Chẩm, tắt điều hòa."

"Tắt điều hòa?" Giao Bạch ngồi thẳng dậy, "Sẽ nóng chết mất!"

Chương Chẩm tắt điều hòa, giọng nói xen lẫn trong tiếng dẫn đường, chững chạc và êm dịu: "Em toát nhiều mồ hôi mà còn vén quần áo thì không thể ngồi điều hòa được, hóng gió tự nhiên đi. Khi xe khởi động sẽ có gió."

Giao Bạch định tranh luận, đột nhiên sau gáy truyền đến hơi lạnh, cậu theo bản năng lùi ra sau, giữ cảm giác mát mẻ ấy giữa da thịt và ghế ngồi.

Thích Dĩ Lạo m ơn trớn làn da cổ của chàng trai, mịn màng, như một miếng đậu phụ đã được luộc, chín mọng, trắng mềm.

Không bao lâu sau, đầu ngón tay của hắn nóng lên, bị chê, nên hắn rút về.

Giữa cử chỉ không hề có sự bố thí và trịch thượng của người địa vị cao, chỉ có tự nhiên và tùy ý.

Giống như ăn cơm uống nước.

Chương Chẩm ngồi ghế tài xế với sắc mặt đen thui. Anh trì độn, bình thường không giỏi quan sát chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, thường là đại não sẽ tự động ngăn chặn và bỏ qua chúng, bây giờ anh xem xét có chủ đích.

Thì...

Không nhìn nổi.


Không, là anh muốn đấm anh ba.

Nhưng không được, đó là phạm thượng. Huống chi nếu anh và anh ba tung quyền cước, Bạch Bạch sẽ đứng ở bên nào?

Bạch Bạch sẽ khó xử.

Chương Chẩm rối rắm một đường đến sân bay. Anh xuống xe, trong lúc đợi anh em họ Úc, anh tiến vào nhóm chat nói chuyện với các anh em.

Nói xong chính sự liền tìm hiểu xem bọn họ có phát hiện ra sự dính nhớp giữa anh ba và Bạch Bạch không.

Kết quả là nhận được dấu chấm lửng đầy màn hình.

Chương: ?

– Anh Chẩm, bọn em chờ anh hỏi, tới độ muốn đánh anh luôn.

– Aiz, anh Chẩm đã dạy tao hiểu một đạo lý, chờ đợi là chuyện khó khăn nhất trên thế giới.

– Tao còn sợ anh Chẩm mù mắt cả đời cơ.

– Ai mà không thế chứ, tao còn đi bái Phật kìa.

– Nửa đầu năm anh Chẩm đã mở mắt ra rồi, tao thắng cược, các anh em, tao phải xuất phát đi Nam Thành làm một vụ lớn đây, nhiều việc lắm. Không cần lắm lời nữa, phải chuyển khoản thì tự giác chút.

– Đệt, tao cược nửa cuối năm, tháng Bảy là được rồi, còn thiếu khoảng mười ngày.

...

– Có phải là chỉ mỗi mình tao cược ba năm sau?

– Chỉ mỗi mày.

– Chỉ mỗi mày, đồ đần.

...

Chương Chẩm lướt lịch sử trò chuyện, mặt đen như đáy nồi, hóa ra ai nấy đều biết cả, còn lừa anh để cá cược, cược xem tên có mắt như mù là anh bao giờ tỉnh ra.

Không đúng, anh không phải kẻ có mắt như mù cuối cùng, còn có Bạch Bạch. Bạch Bạch cũng thế.

Trong đầu Chương Chẩm hiện ra thái độ của Bạch Bạch khi anh ba chạm vào cậu, anh lại không dám chắc.

Hành khách lục tục đi ngang qua, mang đến mang đi ồn ào khắp chốn. Những ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cửa xe.

Người trong cuộc lại đang lén nhìn cửa sổ của ghế sau, hai vị bên trong là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không biết họ đang làm gì, anh không nhìn thấy gì nên dễ suy nghĩ lung tung.


Chương Chẩm có ngoại hình đẹp, dân tập võ, không làm ẩu làm càn, có địa vị thân phận. Anh khá nổi danh trên bảng xếp hạng đàn ông độc thân cao quý ở Tây Thành, cả nam lẫn nữ thuộc xã hội thượng lưu đều lấy lòng anh, nhưng anh không tiếp nhận bất kỳ cảm tình nào.

Chưa từng ăn thịt heo, chỉ là bị ấn đầu xem một chút khi các anh em xem heo chạy thôi.

Về tình yêu ấy.

Bây giờ cơ bản có thể xác định rằng anh ba thích Bạch Bạch, thế nhưng,

—— Giữa thích và yêu có một khoảng cách, giữa yêu và tình yêu đích thực thì còn càng cách nhau núi sông trời trăng.

Kém xa.

Chương Chẩm quyết định trước tiên không đánh rắn động cỏ, anh muốn quan sát một phen, xác định được suy nghĩ của Bạch Bạch mới phản ứng lại.

Giả sử nhé,

Giả sử anh ba và Bạch Bạch là anh có tình em có ý, vậy chẳng phải là anh...

Trong nhóm chat đang tag Chương Chẩm.

– Anh Chẩm đâu? @Chương, phỏng vấn một chút, em trai tôi thành chị ba của tôi, cảm giác thế nào?

Đại não Chương Chẩm đứng máy, cảm giác thế nào? Không thể nói.

– Thương thay anh Chẩm, anh Chẩm thật sự là người vô tội.

– Vẫn độc thân, mà phải ngồi trên núi thức ăn cho chó.

– Đừng nói nữa.

Tập thể nhóm độc thân lâu năm im lặng.

Chương Chẩm vuốt mặt, nhắc nhở họ đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn, vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn đâu.

– Anh Chẩm, anh tưởng chúng em ngốc à.

– Lịch sử chat cũng phải xóa sạch ấy chứ.

– Dưa của Thích gia, dù anh cho bọn em mượn lá gan, bọn em cũng chỉ dám ch ảy nước miếng trong nhóm chat chứ không dám ăn thật.

Chương Chẩm nghe thấy tiếng xôn xao bèn chuyển mắt từ màn hình điện thoại sang hướng đó, tay gõ gõ lên cửa sổ ghế sau, "Bạch Bạch, hai anh em nhà họ Úc đi ra rồi."

Giao Bạch đang tụng kinh.

Lúc này, cậu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều tỏa nhiệt, mà lão bi3n thái còn muốn cậu làm chuyện này,

Phật Tổ từ bi, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu(1), @&¥&#^@¥...

(1) Trích từ Đạo Đức Kinh, nghĩa là "Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm".

"Không tụng nữa!" Giao Bạch cáu gắt, nói không tụng là không tụng, miệng còn ngậm chặt, đôi mắt bị thuốc k1ch thích đốt đỏ ửng đang trợn tròn.

"Mèo rừng nhỏ," Thích Dĩ Lạo cong ngón tay búng khẽ lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu, "Đi xuống đi."


Giao Bạch vẫn nhìn hắn chằm chằm.

"Ngốc nghếch." Thích Dĩ Lạo mở cửa xe bên cậu ra, "Đi đi, đi gặp bạn bè của em."

Giao Bạch choáng váng xuống xe, quên cả khom lưng, một giây trước khi đầu cậu va vào nóc xe, một bàn tay che lên, giữ chặt sau gáy cậu rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi xe.

Chân chạm đất, Giao Bạch hít thở không khí oi bức. Cậu đưa tay gãi sau đầu một chốc, rồi lại gãi thêm một chốc, cậu luồn đầu ngón tay vào trong tóc, xoa da đầu và túm lấy một nắm tóc.

"Qua Qua —— "

Cách đó không xa, Úc Hưởng chạy như bay về phía Giao Bạch, mặc kệ anh trai với một nhóm hành khách đang đánh giá họ.

Cơ thể mềm mại thơm tho dường như đang bay lên, hóa thành một con chim nhạn trở về nhà.

Úc Hưởng chạy tới, ánh sáng kích động trong mắt biến mất. Tại sao cổ và mặt Qua Qua đỏ hết lên thế, đôi mắt còn ướt át như vậy, áo phông cũng nhàu nhĩ. Ánh mắt thậm chí hơi rã rời.

Có phải là do người ngồi ở ghế sau chiếc xe kia gây ra?

Úc Hưởng bắt đầu gặm móng tay.

Ba lô trên vai sắp trượt xuống dưới được nâng lên, kèm theo một giọng nói trầm thấp: "Cậu ấy uống rượu."

Hai mắt Úc Hưởng lại sáng lên, cậu ta định chạy tiếp thì bị anh mình túm lấy.

"Tiểu Hưởng, vết thương trên chân em còn chưa lành hẳn đâu, bước đi cẩn thận." Úc Lĩnh một tay kéo vali, một tay túm cổ áo của cậu ta, mặc cậu ta bay nhảy giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Hô hấp Úc Hưởng trở nên dồn dập: "Không cần anh lo, em chỉ muốn đi tìm Qua Qua thôi!"

"Cậu ấy ở phía trước." Úc Lĩnh nói, "Em mà chạy nữa, ngày mai vết thương ở chân nghiêm trọng hơn, em cũng chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi được đâu hết."

Úc Hưởng lập tức an phận.

.

Anh em nhà họ Úc cùng nhau xuất hiện trước mặt Giao Bạch. Thân là một người làm công, phản ứng đầu tiên của cậu là, lần trước bị bọn họ bắt cóc chạy, tám người bạn tốt của cậu chẳng ai tiến vào nhóm, lần này đã vào hai người, sáu người còn lại cũng sắp rồi.

Giao Bạch nhận thức vô cùng rõ ràng rằng nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu của cậu, lúc mới xuyên là như vậy, và bây giờ cũng là như vậy.

Những thứ khác đều xếp sau.

Bởi vì,

Sống sót là gốc rễ của mọi thứ. Không có mạng thì chẳng có gì cả.

Thông báo bạn tốt online đã đến rồi.

Avatar con kiến sáng lên, độ sinh động là 39.7.

Chương Chẩm, Lễ Giác và Thẩm Nhi An đều đứng giữa 49 đến 49.99, chờ một cơ hội vượt 50.

Về phần Sầm Cảnh Mạt, lần đầu gặp gỡ trong xe ô tô năm ngoái là 20 có lẻ, hiện tại trong lúc vô tình đã nhận được 28.88.

Chỉ có Thích Dĩ Lạo thấp nhất.

Giao Bạch đứng ngả người dựa ra sau, vết thương cũ ở xương cụt đè lên cửa kính sau của ô tô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi