CÁ CƯỢC TÌNH YÊU


Lạc Ân Nghiên thấy cậu đột nhiên thất thường, suy nghĩ lại câu nói vừa rồi của Thanh Nghi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô vỗ trán mình song lại xoa nhẹ vùng thái dương.

Biết thừa tính tình của cậu nên cô cũng không lạ gì, chúa tể ghen tuông đụng một cái là ghen.

Hễ ai nhắc tới Phong Lãnh Thiên cậu sẽ liền nổi đoá như sư tử, điên cuồng không biết trời đất.

Hôm nào may mắn cô còn nịnh nọt được, gặp hôm xui rủi thì sẽ bị cậu lăn giường đến mệt lả.
Cô vỗ nhẹ vào tay Thanh Nghi hếch mặt ra hiệu về lại chỗ cũ.

Xong cô từng bước xích lại gần Âu Thành Triệu, tay ôm mặt cậu hôn an ủi.

Ngón tay xoa lên đôi mắt đang nhíu chặt lại của cậu.
“Thôi nào bình tĩnh, ngoan”
“Cô ấy vừa bảo Phong Lãnh Thiên giúp chị”
Lạc Ân Nghiên không trả lời, tay ôm lấy cậu vẫn vỗ về nhẹ nhàng.

Cô biết nếu lúc này trả lời đúng vậy, Âu Thành Triệu sẽ càng nổi điên hơn, có khi lại làm mấy hành động không đáng có trước mặt hai này, thật sự sẽ làm cô mất mặt mất, cô nghĩ an ủi cậu một lát tên choắt con này sẽ tự nhiên mềm lòng.

Nhưng đó là suy nghĩ của cô, còn cậu khi thấy Lạc Ân Nghiên không trả lời càng tức giận hơn.
Tay đẩy người con gái trong ngực mình ra, mặc dù đang tức giận nhưng Âu Thành Triệu vẫn kiềm được sức lực của mình, cái đẩy không nặng không nhẹ của cậu cũng không ảnh hưởng đến Lạc Ân Nghiên lắm.

Cô giả vờ lắc lư đầu xong nằm bất động xuống dưới ghế nhắm mắt lại, trong lúc cậu không để ý liền nheo mắt ra hiệu cho Thanh Nghi.
Thanh Nghi rất nhanh cũng hiểu được cái nhìn này.

Cô ấy đứng dậy kéo Nguyên Ngọc Dương lên nói.
“Thôi hai người nói chuyện đi, chúng tôi đi, bye!”
Nói xong liền biến mất dạng, chỉ còn mỗi Âu Thành Triệu và Lạc Ân Nghiên ở đó.

Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang giả chết dưới ghế, không nhịn được đè lên người cắn mạnh vào bắp tay cô.

Lạc Ân Nghiêm ôm lấy bắp tay mình “A” lên một tiếng như đau đớn lắm.

Tay thuận lợi vòng lên cổ kéo người thanh niên xuống người mình, Âu Thành Triệu nằm sấp trên người cô, giọng nói cũng dịu đi một phần.
“Tại sao chị lại nhờ Phong Lãnh Thiên giúp? Tại sao không nói em?”

“Phong Lãnh Thiên là do Thanh Nghi nhờ.

Với lại tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi, cậu đừng nghi ngờ gì cả.

Tôi chỉ yêu cậu, chỉ thích mỗi cậu thôi”
Câu nói “Tôi chỉ yêu cậu” đã tác động đến tâm trí Âu Thành Triệu mạnh mẽ, cậu hoàn toàn bỏ lơ những lí do kia, nhướn người dậy hôn lên đôi môi đang hé mở của cô.
“Chị nói gì? chị nói lại em nghe?”
“Tôi nói tôi yêu cậu, thích cậu”
“Sao cơ? Em nghe không rõ chị nói lại đi, thích ai cơ, cậu tên gì cơ?”
Lạc Ân Nghiên mỉm cười bất lực, tay nhéo lên cái má đáng yêu của người thanh niên.

Cô thật sự yêu chết cái dáng vẻ này của cậu, vừa trẻ con nhưng lại trưởng thành.

Cô cúi người thì thầm vào tai cậu.
“Tôi yêu Âu Thành Triệu, yêu yêu lắm”
Âu Thành Triệu như nghe được câu trả lời mình mong muốn, cậu hôn lấy hôn để đôi môi mọng nước như quả cherry trước mặt.

Tay không quên sờ soạn lên thân hình mềm mại của cô.
Trong một mái chòi nhỏ cứ thế có hai người tình tứ bên nhau.
- -------------
Tầm độ gần xế chiều Âu Thành Triệu và Lạc Ân Nghiên đi ra chỗ đổ xe.

Lúc này, kế bên xe hai người còn có một chiếc xe Mercedes đậu kế bên.
Thanh Nghi đang cầm ly cafe nóng nhâm nhi, Nguyên Ngọc Dương thì đứng đằng sau ôm lấy cô, hai người dựa vào đầu xe ngồi hóng gió.

Khi thấy Lạc Ân Nghiên ra, cô liền đứng lên vui vẻ vẫy tay.

Mặc kệ người đang ngồi phía dưới, cô thoải mái nhún nhảy trên người cậu.

Ánh mắt Nguyên Ngọc Duyên đột nhiên tối sầm, cánh tay rắn chắt bất chợt siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé.

Thanh Nghi bĩu môi quay lại nhìn cậu, vỗ vào cánh tay ấy một cái nhẹ.

Biết điều nên cậu liền buông lấy cô ra, được tự do Thanh Nghi đứng dậy vẫy tay hét to.

“Ân Nghiên, mình ở đây nè”
“Cô ấy thấy rồi chị không cần phải hét” Nguyên Ngọc Dương khoanh tay lại thản nhiên nói.
“Xì…em đó nhiều chuyện”
Thanh Nghi chỉ tay vào trán đẩy người thanh niên kia một cái, cậu cũng không phản kháng để mặc người mình ngã ra sau vì cú đẩy của cô.
Trong một phút Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu cũng đi tới xe.

Cô mỉm cười nhìn cô bạn của mình tìm được hạnh phúc cũng vui thay nhưng cũng có chút lo lắng, vì Nguyên Ngọc Dương là bạn thân của Âu Thành Triệu có khi tính trăng hoa lúc trước lại lây cho nhau không chừng.
Âu Thành Triệu lạnh nhạt không nói không rằng lấy túi xách của Lạc Ân Nghiên bỏ vào xe.

Thanh Nghi nhìn thấy thì khoanh tay lại lắc đầu “shh” lên một tiếng rồi nhìn từng hành động của Âu Thanh Triệu.
Lạc Ân Nghiên bặm môi một cái, bình thản nói.
“Sao hai người lại ở đây”
“Ơ…quên rồi sao? Mình bảo bốn chúng ta sẽ đi chơi với nhau mà”
“Ừ nhỉ mình quên mất”
Thanh Nghi chán nản lắc đầu vì cái tính hay quên của bạn thân mình.

Cô nói:
“Thế giờ chúng ta đi đâu? Cho cậu quyết định đó”
“Mình thì đi đâu cũng được”
“Hai là đi ăn rồi đi xem phim đi”
“Vậy cũng được”
“Oke chốt, lên xe thôi”
Nói xong Thanh Nghi quay người kéo lấy tay người con trai lên xe.

Âu Thành Triệu cũng tiện tay mở cửa con Porsche của mình, đỡ eo đưa cô vào xe.

Từ biển chạy về thành phố ít nhất cũng gần hai tiếng.

Nên khi về tới thành phố cũng đã 7 giờ tối.
Hai chiếc xe đậu vào một cái nhà hàng xa hoa, khiến bao ánh mắt phải trầm trồ nhìn tới, vì độ đặt tiền của hai con xe này.

Khi Âu Thành Triệu và Nguyên Ngọc Dương bước xuống, ánh mắt của các cô gái ở đó dán chặt vào hai chàng trai, sự say mê phấn khích đều bọc lộ rõ như tràn ra khỏi mắt của mấy cô gái.


Nhưng khi thấy hai hình bóng hoa hồng đứng kế bên, họ âm thầm tiếc nuối cũng có những ánh mắt ghen tị, ghen ghét.
Bốn người cùng nhau đi vào nhà hàng.

Những món ăn ở đây đều được Nguyên Ngọc Dương đặt trước ban nãy nên khi đến cũng không cần đợi lâu.

Chỗ ngồi cũng được cậu đặt trước, là một chỗ ngồi ngay gần cửa kính, bên ngoài là một dãy hành lang dài, bước ra có thể ngắm cảnh đường phố về đêm.

Đây có lẽ là chỗ ngồi được xem là đẹp nhất nhà hàng.
Vào nhà hàng Thanh Nghi muốn ngồi cùng Lạc Ân Nghiên nên khi ngồi xuống cô cũng chạy lại tính ngồi gần.

Nhưng sự lanh lẹ của cô không nhanh bằng Âu Thành Triệu, cậu túm lấy áo cô kéo ra, rồi nhanh chóng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lạc Ân Nghiên.

Mà Lạc Ân Nghiên đang lúi húi lấy khăn lót lên đùi để khi ăn tránh rơi rớt nên không thấy được cảnh tranh giành ghế ngồi này.
Nguyên Ngọc Dương chứng kiến hành động tà lanh này của Thanh Nghi thì bất mãn tay kéo eo lại, hôn vào má cô một cái rồi ép cô ngồi xuống ghế, mình cũng ngồi xuống theo bên cạnh.
Đồ ăn được bưng ra theo thứ tự, từ rượu ngọt tới món ăn trán miệng rồi mới tới đồ ăn mặn.

Trên bàn ăn có vài món đa dạng như bò beef steak, cua Alaska, hay tôm hùm.

Đặc biệt còn có chai rượu đắt tiền kế bên.
Lạc Ân Nghiên nhìn thấy thì âm thầm cảm thán.

Quả thật là chơi chung với nhau, đến cả phong cách sài tiền, ăn uống cũng giống nhau y đúc.

Cô chuẩn bị cắt lấy đĩa bò của mình để thưởng thức, bỗng dưng thêm một đĩa bò đẩy trước mặt cô.

Lạc Ân Nghiên tưởng tượng ra khung cảnh như trong phim, nam chính cắt thịt bò cho nữ chính, thì âm thầm mỉm cười.

Ngại ngùng quay qua chuẩn bị cầm lấy đĩa bò thì cảm xúc bị vỡ oà, thật thất vọng đĩa bò vẫn còn nguyên chưa cắt.

Cô nheo mắt ngước lên nhìn người thanh niên.
Âu Thành Triệu chống cằm nhìn cô với ánh mắt triều mến, nhõng nhẽo nói.
“Cắt bò cho em đi”
“Cái gì??”
“Sao vậy? Chị lớn tuổi phải chăm sóc em chứ”
“Lắm trò quá đi”
Lạc Ân Nghiên kéo đĩa thịt bò trước mặt mình, bắt đầu cắt từng miếng nhỏ.
Nguyên Ngọc Dương thấy dáng vẻ làm nũng của thằng bạn nghìn năm lạnh lùng kia thì cảm thấy thật buồn nôn.


Nghĩ vậy, nhưng tay cũng nhân cơ hội đẩy nhích nhích đĩa thịt bò của mình về phía Thanh Nghi.

Mà Thanh Nghi đang nhai ngon lành thấy cảnh tượng này thì mắc cười, cô ổn định lại cảm xúc quay qua nhìn cậu.
“Làm gì vậy?”
“Em cũng muốn được cắt thịt bò”
“Tự cắt, bổn cô nương đây không rãnh”
Nguyên Ngọc Dương nghe thế thì bĩu môi, tay kéo đĩa thịt về phía mình.

Chậm rãi cắt từng miếng cho vào miệng.
Sau khi ăn xong thì cũng đã gần chín giờ tối.

Cả bốn người đều di chuyển đến địa điểm tiếp theo chính là rạp chiếu phim.

Thanh Nghi ôm lấy tay Lạc Ân Nghiên vui vẻ, tung tăng đi vào rạp, chỉ riêng hai người thanh niên đằng sau lẽo đẽo như cái đuôi bám dính không biết làm gì.

Đây là lần đầu Âu Thành Triệu và Nguyên Ngọc Dương làm mấy chuyện con nít như thế này.
Mỗi khi chán nản nơi hai người họ thường đến là quán bar, karaoke chứ hơi đâu mà đi xem mấy thứ trẻ con này chứ.

Nhưng số trời đã định cả hai người họ phải bám lấy hai cô gái lớn hơn mình trước mặt này.
Thanh Nghi là một người thích xem phim kinh dị nên cô mua liền bốn vé.

Không có ý định nói cho hai tên choắt con kia, vì vốn cô muốn chọc tên Nguyên Ngọc Dương kia một chút.

Thanh Nghi cười thầm mua hai ly bỏng ngô size lớn.
Ngồi mười phút chờ đợi thì cuối cùng rạp chiếu phim cũng mở.

Cả bốn người đều tiến vào phòng rạp, ghế Thanh Nghi mua là bốn ghế sát nhau lại còn là hàng ghế đầu, kiểu này tên Nguyên Ngọc Dương sẽ biết tay với cô.
Khi cả phòng rạp ổn định chỗ ngồi thì đèn cũng tắt, trên màn hình to lớn bắt đầu chiếu phim.

Lúc đầu nhìn thấy khung cảnh đen tối, Âu Thành Triệu thản nhiên như không, chả có dấu hiệu sợ hãi, Lạc Ân Nghiên nhìn cậu nghĩ cậu không sợ ma nên liền cảm thấy tự hào, một đứa con trai men lỳ như cậu mà sợ ma thì chắc mắc cười chết.
Lạc Ân Nghiên tay cầm từng miếng bỏng ngô bỏ vào miệng, đột nhiên trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt đầy máu, cùng tiếng hét kinh hoàng của cả phòng rạp.

Cô nghe được tiếng hét khủng bố của Nguyên Ngọc Dương gần kế bên, Lạc Ân Nghiên cười vang lên, thấy Âu Thành Triệu không có biểu hiện gì cô liền tự hào, nhưng khi quay qua nhìn khuôn mặt cậu.

Mắt cậu trợn lên, môi mím chặt lại, khuôn mặt hoàn toàn tái mét, tay đang cầm ly bỏng ngô run lên dữ dội, Lạc Ân Nghiên hoảng hốt cầm ly bỏng ngô ra để tránh làm rớt, cùng lúc đó cậu ngã vào vai cô ngất xỉu tại chỗ.

Cô ngơ ngác vỗ vào má người thanh niên, nghĩ một hồi lại cười lên khoái chí.
Đúng là tên nhóc yếu đuối!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi