CÁ CƯỢC TÌNH YÊU


Dường như để nói ra câu ấy Âu Thành Triệu đã phải dùng hết sức bình sinh để nói vậy.

Lạc Ân Nghiên đứng từ xa có thể thấy đôi mắt xinh đẹp ấy dần dần ửng đó, ngay cả giọng nũng nịu trẻ con thường ngày, lúc này cũng trở nên khàn khàn như sắp khóc.
Cô thấy được vết máu trên trán cậu, cái ly thuỷ tinh đã đập ngay chính vị trí mà lúc trước bị tai nạn để lại.

Khi thấy bộ dạng đáng thương ấy, lần này Lạc Ân Nghiên lại không dỗ dành, không còn những lời nói yêu thương cưng chiều khi vô tình làm cậu bị thương hay giận dỗi, mà chỉ còn lại ánh mắt dửng dưng lạnh nhạt, cô hoàn toàn không để ý tới vết thương của cậu.
Chầm chậm từng bước đi lại, kéo gần khoảng cách với Âu Thành Triệu, càng đến gần cô lại càng có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cậu.

Lạc Ân Nghiên nhếch lên một nụ cười nhạt, giọng như hai người xa lạ không quen biết.
“À…cậu bảo tôi muốn ở chung với cậu, muốn chung sống với cậu một nhà? Haha đúng là 1 tháng nay tôi có muốn ở chung với cậu đấy, nhưng tôi đâu có yêu cầu cậu tới nhà tôi ở, đấy đâu được gọi là muốn đâu nhỉ? Nực cười! tôi mong rằng từ ngày mai tôi sẽ không còn thấy đống đồ dơ bẩn của cậu còn trong nhà tôi, nếu không thì đừng có trách, tôi sẽ ném bỏ đấy.

CẬU, CÚT, ĐI, LÀ, VỪA!”
Nói xong ánh mắt không quên lườm cậu một cách sắc lẹm, rồi lách qua người cậu thản nhiên bước ra ngoài.

Âu Thành Triệu hai mắt trợn tròn, không tin vào cái mình vừa nghe, làm sao một người từng vô số nói lời ngọt ngào với cậu, yêu chiều cậu lại nói những lời xúc phạm cậu như vậy? Cậu không tin, cậu không tin.
Âu Thành Triệu quay phắt người lại, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé ngăn chặn lại bước đi của cô.

Giọng nói không kiềm được mà hoang mang.
“Chị…chị nói gì vậy? Tại sao chị lại nói em như thế hả?”
“BUÔNG!” Dưới câu hỏi của cậu, Lạc Ân Nghiên không có quay lại, mà chỉ giữ nguyên tư thế, dùng sức rút tay mình lại, dửng dưng lên tiếng.
Nhưng có vẻ Âu Thành Triệu vẫn cứng đầu, cậu không những không buông mà còn siết chặt tay cô hơn.

Ánh mắt tưởng chừng đáng thương vừa rồi, bây giờ lại tràn ngập tơ máu cùng tức giận.
"Em khuông buông! Ai cho chị đuổi em đi hả, ai cho? Mẹ em đã bảo chị lo cho em, chị phải có trách nhiệm lo cho em ‘CHỊ KHÔNG CÓ QUYỀN ĐUỔI EM’ "
Sáu chữ cuối cậu như muốn gằn lên để cho cô nghe rõ.


Nhưng nó hoàn toàn không xin nhê gì với Lạc Ân Nghiên, thậm chí còn làm cô vang lên tiếng cười trào phúng.

Mà Âu Thành Triệu thấy cảnh này càng thêm tức giận trong người, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống.
“Chị cười cái gì đó?”
“Cậu đem bác gái ra uy hiếp tôi? Cậu nghĩ tôi sẽ vid nể mặt Âu phu nhân mà cho cậu ở lại sao? Mơ đi! Bây giờ thì buông ra” Cô cố gắng rút tay khỏi bàn tay Âu Thành Triệu, còn cậu lại không vì thế mà bỏ cuộc, hai người lâm vào trạng thái giằng co kịch liệt.
“Tôi bảo buông ra có nghe không?”
“EM KHÔNG BUÔNG!”
Bị cậu nắm chặt cổ tay đến đau đớn, Lạc Ân Nghiên tức giận, cô quát lớn.
“Buông ra!” Đồng thời lúc này bàn tay nhỏ bé giơ lên giáng xuống một cái tát thật mạnh.
Bốp.
Âu Thành Triệu bị đánh đến nghiên mặt qua một bên, cậu không kịp định hình, thân thể chới với lùi về phía sau, cùng lúc đó bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô cũng buông lỏng.

Nhìn cậu lúc này trông vô cùng thê thảm, đầu tóc rủ rượu, đầu chảy màu kèm thêm đó là cái má đỏ ửng bị in thành dấu vết bàn tay.

Cậu đưa tay lên sờ vào má mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống nền.

Không hiểu vì sao Lạc Ân Nghiên lúc này lại có sực lực lớn đến vậy, không kiêng nể gì ban cho cậu một cái tát đau đớn, cậu vẫn cảm nhận được cái nóng cái rát của cái đánh này.
Mà thứ khiến cậu càng bất ngờ hơn đó chính là lần đầu tiên cô đánh cậu.

Đây là lần đầu tiên cô đánh cậu lại còn ra tay rất mạnh, bàn tay ấy đã từng dùng để xoa đầu cậu, để nựng yêu cậu, bây giờ lại dùng đánh cậu không thương tiếc.
Lạc Ân Nghiên sau khi đánh cậu sau cô cũng giật mình không thôi, từng hời thở tức giận không kiềm được thở ra phì phò, bàn tay đánh cậu cũng bị ửng đỏ lên.

Cô bặm môi lại, ánh mắt không dám nhìn bộ dạng của cậu mà chỉ liếc xuống, không ai biết trong tầm nhìn cậu không để ý, Lạc Ân Nghiên đã âm thầm rơi nước mắt.

Bàn tay giấu sau lưng đang không ngừng run rẩy.
Không muốn cậu thấy bộ dạng yếu đuối này của cô, nên không chần chừ Lạc Ân Nghiên mặc kệ cậu, giả vờ bộ dáng thong dong quay người bước ra ngoài.


Lúc này, gương mặt cô bắt đầu trở nên mếu máo, từng bước đi ra ngoài chập chững, nước mắt không kiềm được rơi xuống như mưa.

Tiếng sụt sịt cùng tiếng nấc đau thương vang lên cho đến khi cô đi ra tới ngoài đường vẫn chưa dứt.

Vẫy một chiếc taxi sau đó thất thần leo lên, rời khỏi nơi này.
Âu Thành Triệu vẫn đứng đơ người bên trong nhà.

Lúc cậu ngước lên cũng không còn thấy cô nữa, cô không có dỗ cậu.

Nhìn xung quanh căn nhà hoang tàn, không biết do thế lực nào thúc đẩy hay lý do nào đó ánh mắt cậu lại đập vào một cặp gà bông, cậu còn thấy ngay giữa ngực chúng còn thêu tên cô và cậu.
Thân thể to lớn từ từ ngồi xổm xuống, tay nhặt lên con gà bông đã bị vấy bẩn bởi bánh kem và thức ăn.

Nhìn chúng không được sạch sẽ nhưng không hiểu sao cậu không có ghét bỏ, ngón tay chai sạn vuốt ve lên cái tên Tiểu Âu.

Bỗng dưng Âu Thành Triệu lại mỉm cười khó hiểu, là một nụ cười dịu dàng xuất phát từ tận đáy lòng, chứ không phải là nụ cười gượng gạo giả dối.

Cậu lần nữa lại cúi xuống, nhặt lên một con gà bông nữa, con gà này có một cái nơ trên đầu, nhìn qua liền biết là gà mái.

Giữa ngực còn thêu tên Ân Nghiên, mỗi con gà đều cầm một nửa trái tim, nếu ghép chúng lại trái tim đó sẽ trở nên thật hoàn hảo.
Chắc khi mua chúng, trong tâm trí cô cũng luôn tràn ngập tình yêu nồng cháy và hạnh phúc của hai người.

Âu Thành Triệu ôm hai gà con vào trong ngực mình, chân rảo bước đi xung quanh căn nhà.
Mặc dù nó đã bị phá tan tành đến không nhận ra được, nhưng Âu Thành Triệu vẫn cảm nhận được tình yêu, cùng công sức của cô đã bỏ vào.


Vốn một sinh nhật hoàn hảo như vậy phải đi đôi với không khí lãng mạn vui vẻ của hai người, chứ không phải lộn xộn hoang tàn như bây giờ.
Lúc này, chân cậu bỗng dưng giẫm vào cái gì đó, Âu Thành Triệu bị chật chân sang một bên, không chống được liền té ngồi xuống nền.

Cậu nhíu mày đau đớn một cái song liền nhìn xem xuống bên dưới là gì.

Rất nhanh một hộp nhung hình vuông nhỏ đập vào mắt cậu.
Âu Thành Triệu trợn mắt bất ngờ.

Thật sự trong đầu cậu đã xuất hiện ý nghĩ bên trong có gì rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một cảm giác hồi hộp ở trong lòng.

Tay không kiềm được có chút run rẩy từ từ cầm cái hộp lên, cứ nghĩ rằng mở ra sẽ có nhẫn trong đó nhưng nó hoàn toàn trống không.

Đôi mắt hoảng loạn liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, cậu bò ở trên nền, đẩy từng cái bong bóng ra tìm kiếm.
Đúng là ông trời không phụ lòng cậu, chỉ vài phút sau cậu đã thấy một chiếc nhẫn bạc ở góc bàn.
Cậu cầm lên ngắm nghía, còn thấy được một kí hiệu khắc lên chiếc nhẫn ấy.

Chính là tên của Lạc Ân Nghiên, nhìn tới đây cậu liền biết rằng đây là một cặp nhẫn, chiếc nhẫn còn lại chắc chắn khắc tên cậu.
Nhưng bây giờ chỉ thấy được một chiếc nhẫn, còn một chiếc nữa, chính là còn một chiếc nữa.

Âu Thành Triệu điên cuồng tiếp tục tìm, lần này cậu tìm kiếm trong vô vọng, hoàn toàn không thấy được chiếc còn lại.

Nhưng điều đó vẫn không thể nào khiến cậu bỏ cuộc được, Âu Thành Triệu thậm chí không nản lòng mà còn quyết tâm phải tìm bằng được.
Trải qua 3 tiếng, lúc này cũng đã tầm 11 giờ.

Cuối cùng cậu cũng thấy chiếc nhẫn còn lại, Âu Thành Triệu ngồi thụp xuống dựa vào bức tường.

Trên mặt đã chảy đầy mồ hôi, thở ra từng hơi nặng nhọc, cậu cầm cặp nhẫn đưa lên trước mặt mình nhìn ngắm.

Quả thật đôi nhẫn này rất đẹp, đẹp đến nổi khiến cậu say mê.

Âu Thành Triệu cẩn thận bỏ hai chiếc nhẫn vào hộp nhung, tay không quên cầm lấy hai con gà ôm vào lòng.


Cậu đặt những món đồ ở một nơi thật sạch sẽ không có vết bẩn song liền quay người dọn dẹp lại căn nhà bừa bộn.
Phải đến gần một giờ sáng căn nhà mới hoàn toàn được dọn sạch sẽ.

Cậu đi lại cái bàn cầm lên những món đồ của riêng mình, không hiểu sao lại nâng niu như một bảo bối châu báu.

Đứng giữa căn nhà nhìn qua một chút, rồi mới quay người chậm rãi từng bước đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, cậu đặt những món quà qua cái ghế phụ, nhìn vào chúng cậu có thể cảm giác rằng Lạc Ân Nghiên đang ngồi kế bên mình vậy.

Âu Thành Triệu lái xe chầm chậm ra khỏi căn villa to lớn, chiếc xe cứ chạy trên đường phố không mấy đông đúc, không biết nên đi đâu về đâu.

Cậu muốn về nhà cô, cái nơi mà cậu đã sống 1 tháng qua nhưng lại không dám.

Âu Thành Triệu biết rằng khi về đó sẽ lại bị cô tàn nhẫn đuổi đi, thậm chí có thể nhẫn tâm quăng đồ cậu ra ngoài không thương tiếc.

Vì thế cậu chỉ đành miễn cưỡng lái chiếc xe về căn chung cư mà lâu nay mình đã bỏ quên.
Đợi đến khi Lạc Ân Nghiên bình tĩnh lại.

Chắc cô vẫn sẽ tha thứ cho cậu phải không? Bản thân cậu mong là cô sẽ tha thứ cho mình.

Âu Thành Triệu vừa lái xe vừa thẩn thờ lẩm bẩm, tự nói chuyện với chính bản thân.

Tự nhũ mình, từ an ủi rồi lại tự bác bỏ đi cái ý nghĩa tình cảm trong lòng, tự khẳng định mình không yêu Lạc Ân Nghiên, tự khinh thường bản thân cô vì quá ngu ngốc khi tin cậu sẽ thật lòng.
Bên ngoài là vậy, nhưng chắc trong lòng cậu sẽ không nghĩ khác chứ? Sẽ không nghĩ rằng mình muốn bên cạnh cô, muốn cô tha thứ, muốn được bù đắp cho cô chứ? Đó chính là dấu chấm hỏi lớn trong lòng cậu.

Vậy sau này nó sẽ có câu trả lời thoả đáng không? Chính là sau này tự cậu sẽ biết!
Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ sẹt qua cậu trong vài giây rồi sẽ lại biến mất.

Âu Thành Triệu ổn định lại tâm trạng thất thường của mình khi nãy, bắt đầu tăng tốc lao trên đường lộ vắng vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi