CÁ CƯỢC TÌNH YÊU


Chiếc xe dừng ngay một quán bar nổi tiếng nhất nhì thành phố A hiện tại, Thanh Nghi cùng Lạc Ân Nghiên khoác tay nhau đi xuống.

Nguyên Ngọc Dương nhìn thấy cảnh này thì ghen tị không thôi, hai mắt trừng trừng nhìn hai bóng lưng bên ngoài xe.

Cậu biết ngay khi gần một chỗ với Lạc Ân Nghiên, Thanh Nghi sẽ luôn đặt cậu phía sau, dù vậy nhưng cậu cũng không dám ý kiến gì, chỉ bẻn lẻn lái xe ra một chỗ để đậu.
Vừa xuống liền nhanh chóng rút điện thoại ra thám thính tình hình, lúc nãy khi lái xe cậu đã cảm nhận được cái rung của điện thoại, chắc chắn tên nhóc kia đã trả lời.
Đúng như cậu đoán Âu Thành Triệu đã trả lời, thậm chí còn nhắn rất nhiều khiến cậu lướt lên một lúc lâu mới đọc được tin nhắn.

Nguyên Ngọc Dương đã chụp tấm lưng mịn màng của Lạc Ân Nghiên gửi qua số điện thoại của Âu Thành Triệu.

Chắc vì lý do này tên kia mới cuống cuồng đến như vậy, nội dung tin nhắn cũng không có gì nổi bật, chỉ đơn giản vài câu nhắn đi nhắn lại.
[Cậu đang ở đâu?]
[Nói nhanh!]
[Nguyên Ngọc Dương!]
[Chị ấy đi bar nào?]
[Nghe máy!!!]
[…]
Gần hơn chục tin nhắn được gửi đến liên tục, Nguyên Ngọc Dương cười thầm trong lòng.

Tay nhấn vào màn hình, gửi một câu tin nhắn địa chỉ cho Âu Thành Triệu, song cất điện thoại vào túi rồi thong dong đi lại chỗ Lạc Ân Nghiên và Thanh Nghi đang đứng.
Vừa bước lại gần tay đưa ra chưa kịp ôm lấy cái eo nhỏ bé của Thanh Nghi thì bất chợt.

Thanh Nghi quay lại không nặng không nhẹ đánh vào đầu Nguyên Ngọc Dương một cái, giọng quát nhẹ.
“Anh làm cái gì vậy hả? Tại sao lại lâu vậy?”
“Anh xin lỗi!” Mặc dù có chút đau nhưng Nguyên Ngọc Dương cũng phải kiềm nén cơn tức giận của mình, mặt xị xuống như một đứa trẻ con nhỏng nhẽo nắm lấy tay cô mà lắc lắc.
Thanh Nghi lườm cậu một cái rồi kéo tay Lạc Ân Nghiên.

Cả ba cùng nhau đi vào, mặc dù đây là quán bar nhưng nó cũng khá lành mạnh, bên trong rất rộng lớn tiếng nhạc du dương xập xình.


Lạc Ân Nghiên bị Thanh Nghi kéo vào một góc bàn bên trong, chỗ này khá kín đáo cũng rất thoải mái.
Nguyên Ngọc Dương đang tính ngồi xuống bên cạnh thì bỗng nhiên nghe một giọng nói nhẹ nhàng nói mình.
“Làm gì đấy? Anh mau đi gọi rượu đi chứ? Chả phải khi xưa anh rất thích vào mấy chỗ này sao, chắc rành lắm mà nên gọi đi”
Nói xong cũng không thèm để ý đến cậu mà quay qua mỉm cười vui vẻ nói chuyện với Lạc Ân Nghiên.
Lạc Ân Nghiên cũng không phải lần đầu vào quán bar nên cô cũng không mấy bất ngờ lắm, chỉ nhẹ nhàng nhìn hai người kế bên chí choé rồi rũ mắt xuống mỉm cười.

Không biết tại sao khi nhìn vào Nguyên Ngọc Dương đầu cô tự dưng lại nghĩ đến ngay Âu Thành Triệu.
Đang suy tư miên man thì bỗng nhiên cô cũng bị giật mình bởi suy tư ấy.

Lạc Ân Nghiên lắc đầu xua đuổi đi cái suy nghĩ không đáng có, cô nên quên cậu thì hơn tại sao lại cứ nhớ đến chứ? Thật phiền phức, cảm thấy mình khi dính vào cậu thật sự khó thoát ra bên ngoài, Lạc Ân Nghiên cảm giác mình như bị giam cầm vào cái lồng sắt vậy.
Vài phút sau, Nguyên Ngọc Dương bê một khay tròn đi ra, trên đó có hai chai rượu Champagne và một dĩa trái cây đơn giản.

Chưa kịp đặt xuống bàn Thanh Nghi đã đứng lên giành lấy khay rượu từ tay cậu.
“Chà, rượu tới rồi đây thưởng thức thôi nào”
Cô đặt xuống bàn, tay nhanh nhẹn khui lấy chai rượu, không nhanh không chậm với lấy cái ly gần đó đổ vào phân nửa cái ly.
“Nào Lạc Ân Nghiên, cậu uống đi nha.

Bỏ qua những vấn đề không vui kia đi, bây giờ hãy sống vì bản thân mình tự do tự tại nào”
Thanh Nghi vừa nói vừa rót thêm cho mình một ly nữa.

Cả hai cô gái trên tay đều cầm ly rượu đỏ chói, lấp lánh giữa những ánh đèn mờ ảo của quán bar.

Tiếng nhạc cùng tiếng hú hét vẫn vang lên rất đều đặn.
Lạc Ân Nghiên thở ra một hơi dài, lấy lại trạng thái vui vẻ thường ngày rồi cầm lên ly rượu.
“Được rồi, cạn ly…”
Nguyên Ngọc Dương đứng như trời chồng ở đó, ngơ ngác nhìn từng hành động của hai cô gái trước mặt.

Cậu cảm thấy mình như kẻ bám đuôi thừa thãi vậy, bị bỏ rơi không thương tiếc.


Thanh Nghi cũng không để ý tới cậu nữa mà chỉ chăm chăm vào cô bạn thân bên cạnh.

Cậu rũ mắt xuống buồn rầu, cô đơn ngồi bên cạnh nhìn hai người trước mắt đang vui vẻ.
Trong cậu bây giờ chính là mong Âu Thành Triệu mau đến đây đem cục nợ này của cậu ta đi về.

Lúc đó, cậu mới có thời gian thoải mái ở bên Thanh Nghi mà không bị cô lơ là.
Vừa dứt lời Nguyên Ngọc Dương nghe tiếng bước giày da lộp cộp đi tới, cứ nghĩ Âu Thành Triệu đã đến cậu cười thầm ngước mắt lên.

Nhưng nụ cười đang vui vẻ bỗng chợt tắt ngúm, trước mắt cậu là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn qua có thể biết tên này hơn cậu vài tuổi, khuôn mặt mang nhiều nét tây.

Lúc này trên tay anh ta đang cầm một ly rượu, miệng mỉm cười rất ôn nhu, ánh mắt hướng tới nhìn Lạc Ân Nghiên không rời.

Mà Thanh Nghi và Lạc Ân Nghiên cũng đang ngơ ngác nhìn lên.
“Minh Viễn?” Lạc Ân Nghiên ngạc nhiên hỏi.
“Ừm! Không ngờ lại gặp cô ở đây”
Không nói lời nào cô chỉ mỉm cười ngọt ngào gật đầu.

Thanh Nghi ngồi bên cạnh cũng không hiểu lắm chỉ đưa ánh mắt xuống nhìn Lạc Ân Nghiên rồi lại đưa mắt lên nhìn người con trai.

Theo cô cảm nhận thì người đàn ông này mang một vẻ đẹp của sự trưởng thành, còn có khuôn mặt có chút lai lai, so với Âu Thành Triệu thật sự không kém là mấy, có thể nói là hơn chút xíu.
Suy nghĩ vu vơ một lúc lâu cô mới cười gượng gạo, giọng nói khách sáo.
“Anh là bạn của Ân Nghiên sao? Nào mau ngồi xuống đây”
Vừa nói cô vừa kéo Lạc Ân Nghiên xích về phía mình để lại một chỗ trống bên cạnh đủ để Minh Viễn ngồi, anh nghe vậy cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lạc Ân Nghiên.

Hai người ngồi khá sát nhau, cô có chút ngại ngùng nên xích qua bên cạnh một chút.

Biết được ý đồ này Thanh Nghi liền không cho cô xích mà càng đẩy lại gần hơn, cô cảm thấy người đàn ông này cũng khá hợp, nhìn là biết người có kinh tế cũng rất giàu đi.


Nếu như vậy thì cô sẽ càng tạo cơ hội để hai người có thể thân thiết hơn, lúc đó có thể Lạc Ân Nghiên sẽ quên bén đi tên tra nam Âu Thành Triệu kia.
Mà Lạc Ân Nghiên lúc này cảm thấy vô cùng ngại ngùng, dù vậy nhưng Minh Viễn trên mặt cũng không có cảm xúc gì chỉ bình thản nhìn cô mỉm cười.

Vì không kéo khoảng cách được Lạc Ân Nghiên quay ra lườm Thanh Nghi một cái sắc lẹm rồi an phận ngồi im không nhúc nhích.
“Tôi không nghĩ cô lại ở những nơi như này để chơi đấy” Minh Viễn bất ngờ lên tiếng.
Lạc Ân Nghiên mỉm cười nói.
“Tôi chỉ đi giải toả áp lực một chút”
Nguyên Ngọc Dương từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn dán chặt vào hai hình bóng ấy, âm thầm lắc đầu cảm thán.

Cậu chắc rằng kiểu này Âu Thành Triệu sắp mất vợ cũng nên, mắt liên tục liếc nhìn phía cửa ra ngoài như chờ đợi Âu Thành Triệu đến.
Thanh Nghi thấy bạn mình nói chuyện vui vẻ với Minh Viễn thì mới yên tâm quay qua nói chuyện với Nguyên Ngọc Dương.

Thấy cậu đang thẩn thờ nhìn bên ngoài cửa thì nhíu mày thắc mắc, ánh mắt cũng hướng nhìn theo.

Cô vỗ vào người cậu một cái thật mạnh.
“Anh đang nhìn gì vậy?”
Có vẻ như quá chăm chú nên Nguyên Ngọc Dương cũng không có cảm giác mình bị đánh.

Bỗng nhiên Thanh Nghi thấy cậu nở một nụ cười khó hiểu, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó.
“Tới rồi, tới rồi”
“Cái gì cơ?”
Thanh Nghi nhíu mày nhìn cậu rồi một lần nữa quay ra nhìn phía cửa ra ngoài.

Lúc này, ánh mắt cô tự dưng trở nên sắc lạnh, bên ngoài cửa là hai hình bóng hết mức quen thuộc.

Không ai khác chính là Âu Thành Triệu, hai tay cậu đút túi quần ánh mắt nhanh nhẹn đang liếc nhìn tìm kiếm gì đó.

Bên cạnh còn có La Ly, cô ta đang khoác lấy cánh tay Âu Thành Triệu vô cùng thân thiết.
Rất nhanh một lúc sau, tầm nhìn Âu Thành Triệu liền bắt gặp được hình ảnh đang nói chuyện mỉm cười đầy ý tứ của Lạc Ân Nghiên và người đàn ông hôm trước.

Cô bấy giờ đang nói chuyện rất rôm rả với Minh Viễn bên cạnh, không hề phát hiện được có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình chằm chằm.
La Ly đứng bên cạnh cũng thấy được bóng dáng Lạc Ân Nghiên, khuôn mặt trầm xuống đố kị.

Trong lòng thầm chửi mắng Lạc Ân Nghiên không ngừng, chỉ muốn một phát bóp ch.ết cô.

Âu Thành Triệu đẩy bàn tay đang khoác tay mình ra, sau liền từng bước nhanh chóng đi lại.

Nguyên Ngọc Dương thấy thì cũng trầm mặc, cậu không nghĩ rằng não Âu Thành Triệu có vấn đề đấy chứ? Vốn có ý muốn gọi cậu ta đến đây để dỗ vợ tránh để người khác lại bê mất.

Nhưng cậu lại không ngờ rằng Âu Thành Triệu lại kéo theo La Ly đi theo, còn có khuôn mặt ngả ngớn như một tên tra nam vậy.
Lạc Ân Nghiên đang ngồi nói chuyện về vấn đề công việc với Minh Viễn thì lúc này cô thấy một bóng đen phả xuống người mình.

Dừng lại mọi hành động, cô mang tâm trạng nghi ngờ ngước lên nhìn.

Không ngoài dự đoán gương mắt quá mức quen thuộc, một gương mặt mà ngày đêm cô không muốn nhìn thấy nhất.
Âu Thành Triệu dùng ánh mắt lạnh lùng liếc xuống nhìn cô, miệng cũng không hé ra nửa lời mà chỉ tĩnh lặng.

Nhìn sang bên cạnh thấy bóng dáng của La Ly, Lạc Ân Nghiên khựng lại một chút, khi sáng nghe Thanh Nghi nói về việc hai người đi chung cô cũng không dám nghĩ nhiều, cũng không có cảm xúc trạng thái quan tâm.

Nhưng nhìn thấy hai người đang tay trong tay đứng bên cạnh nhau cô liền cảm thấy đôi mắt mình thật đau đớn.

Khung cảnh chói mắt ấy như một ngọn gió mạnh thổi vào mắt khiến cô thấy khô mà muốn rơi nước mắt ra ngoài.
Cô không nói gì, đầu cúi nhẹ xuống cố gắng lơ đi người thanh niên trước mặt mình.

Âu Thành Triệu nhếch một nụ cười nhàn nhạt, miệng lúc này mới mấp máy nói ra được một câu.
“Ây dô, Nguyên Ngọc Dương! Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây nhỉ”
“???”
Âu Thành Triệu vừa dứt lời Nguyên Ngọc Dương liền ngơ ngác nhìn.

Cậu vừa nghe cái gì vậy nhỉ? Trùng hợp ư? Trên đầu cậu tràn ngập vô vàn dấu chấm hỏi.
Không biết từ bao giờ Âu Thành Triệu lại có lập trường diễn xuất đỉnh cao như vậy.

Câu nói không hề có một nét nào để nghi ngờ.
Thanh Nghi thấy cậu xong cũng không kiềm được cảm xúc tức giận của mình, lớn giọng quát.
“Trùng hợp cái quái gì? Theo dõi sao? Ai cho cậu đi lại đây? Hai người cút ra chỗ khác tình cảm đi.

Thật là khắc tinh mà! Thật trướng mắt ta đây”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi