Paris
Lạc Ân Nghiên đáp cánh tới Paris cũng là một ngày sau.
Khoảng thời gian bay từ Trung Quốc tới đây cũng hơn mười hai tiếng nên cô đã có chút mệt mỏi, bàn tay đưa lên bóp lấy cái cổ mỏi nhừ.
Bước ra khỏi sân bay Lạc Ân Nghiên liền hưởng thụ được cái thời tiết mát mẻ giữa trời tây.
Người người qua lại đông đúc giữa chốn xa hoa.
Đứng lặng người một lúc liền có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ngay trước mặt cô.
Vì lần này cô được vinh dự mời tham gia sự kiện lớn của mỹ phẩm đứng top đầu của Pháp, nên khi tới đây cô được họ tiếp đãi rất chu đáo.
Chiếc xe thương vụ đưa Lạc Ân Nghiên tới một khách sạn lớn, được nằm trong giữa khu trung tâm thành phố Paris.
Về độ sang trọng của khách sạn cũng không thể nào bàn cãi, vừa xuống xe một người đàn ông đi lại mỉm cười.
Ông ấy nói vài câu tiếng Pháp song liền đưa tay mời cô đi vào khách sạn.
Đặt chân đến Paris mọi cảm xúc buồn rầu, đau khổ của cô như được bay đi vậy.
Một tâm trạng hoàn toàn thoải mái khiến cho cô cũng rất vui vẻ mà tự nhiên đi vào.
Bỗng nhiên người đàn ông đi lại quầy tiếp tân, lấy từ tay nhân viên một hộp quà khá to, sau đó mỉm cười hiền hậu đưa cho cô.
"Chúng tôi có chút lòng thành, đây là món quà được giám đốc chuẩn bị rất kĩ để tặng cô!"
"Tặng tôi sao?"
"Đúng vậy!"
Lạc Ân Nghiên nghe xong thì nhíu mày nhẹ, cô cầm hộp quà ngắm nghía một hồi lâu, sau đó mới lễ phép gật đầu tạm biệt người đàn ông rồi đi lên phòng của mình.
Cô có chút thắc mắc rằng giám đốc trong miệng người đàn ông kia nói là ai, mà có thể chuẩn bị kĩ càng một hộp qua to như vậy cho cô.
Ting
Cửa thang máy mở ra, Lạc Ân Nghiên nhanh chóng đi lại đứng trước cửa phòng mình, lấy một tấm thẻ quẹt nhẹ cánh cửa phòng liền lập tức mở ra.
Phải nói rằng căn phòng ở đây rất rộng, được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu nên đương nhiên cũng không chê được.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, đối diện căn phòng cô là vài toà nhà cao ngút trời, mặc dù có chút âm u nhưng cũng không thể phủ nhận được mức độ xa hoa của thành phố này.
Đặt hành lý của mình vào tủ, Lạc Ân Nghiên không nhanh không chậm ngồi lên chiếc giường êm ái, tay nhanh nhẹn từ từ mở hộp quà ra.
Một mùi hương thơm ngát, sang trọng ập ngay vào mũi cô, không cần xem Lạc Ân Nghiên liền biết bên trong có gì.
Khi hộp qua được mở ra hoàn toàn, thì đúng như cô dự đoán.
Bên trong là một chai nước hoa SL Mon Paris EDP của dòng YSL, đây là một thương hiệu mỹ phẩm mà cô rất thích.
Bên cạnh đó còn có một lá thư được viết bằng tiếng Trung.
[Quà cho cô]
Chỉ vài chữ đơn giản đã khiến cái tâm trí tò mò bên trong Lạc Ân Nghiên nổi dậy.
Cô thật sự không biết chủ nhân của hộp quà này là ai, nhìn cách viết thư có lẽ đây là một người mà Lạc Ân Nghiên cô quen.
Nghĩ một lúc lâu, cô cũng không nghĩ được ra người nào, vì cơ bản cô cũng không quen ai là giám đốc của một thương hiệu mỹ phẩm bên Pháp cả.
Cảm thấy mình không nghĩ nổi nữa cô liền sắp xếp chai nước hoa ngay ngắn vào hộp quà sau đó để vào bên tủ đầu giường, rồi nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
- ----------
Chớp nhoáng qua, thành Phố Paris đã chìm trong bóng tối về đêm.
Những ánh đèn lấp lánh của phố, thắp sáng cả một bầu trời tối đen, ánh sáng của những vì sao cũng không sáng bằng Paris lúc này.
Tiếng xe cùng tiếng ồn ào đông đúc về đêm gợi lên một bầu không khí náo nhiệt.
Đúng như lời đồn cô từng nghe, Paris là một thành phố không ngủ về đêm.
Lạc Ân Nghiên đứng trong phòng, trên người cô diện một bộ váy dạ hội màu đen, xung quanh đều là kim cương lấp lánh, khiến cho bộ váy vô cùng nổi bật.
Hôm nay cô không phải giữ một hình tượng giản dị nữa mà là khoác lên mình một bộ dạng thật quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm rất sắc sảo, làm bao chàng trai có thể đổ gục bất cứ lúc nào.
Sửa soạn xong không chần chừ mà đi nhanh xuống sảnh khách sạn.
Lúc đi qua mọi người ở đấy, ai ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp, vẻ đẹp của cô để mà nói thật sự là vô cùng hoàn hảo.
Xuống tới sảnh, chiếc xe thương vụ lúc sáng đã đậu sẵn ở ngay cửa ra vào.
Bên cạnh của xe còn có một người đàn ông người Pháp, nhìn qua có lẽ là một vệ sĩ chăng!? Anh ta lúc này đang đứng nghiêm túc, khi thấy cô cửa xe cũng được mở ra, hiểu ý nên Lạc Ân Nghiên cũng không chậm chạp mà leo ngay lên xe.
Từ khách sạn đến sự kiện cũng không quá gần, chiếc xe lăn bánh trên đường cũng phải hơn một tiếng mới tới nơi.
Mặc dù chưa xuống xe, nhưng khi vừa tới những ánh đèn chói loá của các cánh nhà báo ngay liên tục nháy không ngừng nghỉ.
Bỗng nhiên trong tâm lý Lạc Ân Nghiên lnhớ tới cái cảnh khi công ty bị gặp chuyện, nhà báo liên tục bao vây, ánh đèn chói mắt trực tiếp nháy thẳng vào mắt khiến cô đau đớn.
Nghĩ tới đây không hiểu sao Lạc Ân Nghiên tự nhiên lại có chút bài xích và sợ hãi.
Người vệ sĩ đi ra mở cửa xe cho cô, bàn tay còn dang ra vô cùng chuyên nghiệp, Lạc Ân Nghiên không khách sao mà đặt tay lên bàn tay anh ta, để anh ta đỡ mình.
Xuống xe, mọi sự chú ý của nhà báo liền lập tức đổ dồn về phía Lạc Ân Nghiên.
Có lẽ họ nghĩ rằng cô chính là một đại minh tinh chăng? Trông cô lại đẹp thế kia mà, nhìn qua không ai nghĩ rằng Lạc Ân Nghiên lại là một giám đốc trẻ của một thương hiệu mỹ phẩm đứng top trong nước và ngoài nước.
Cô được vài người vệ sĩ hộ tống đi vào đại sảnh, bên trong đã có vài người đông đúc, họ đều là người Pháp hoặc cũng có thể là một nước khác.
Nhưng nhìn sơ qua sau đó lại đưa ánh mắt nhìn đi xung quanh, nhìn qua nơi này có thể thấy chúng rộng bằng một cái sân vận động lớn nhất thế giới.
Chỉ cần một tiếng hét lớn nó có thể vang dội cả một đại sảnh, nó to đến mức nếu đi hết căn này sẽ thật sự có thể gãy chân đi.
Vì cô cũng là một người khá có tiếng trong giới các thương hiệu mỹ phẩm nên khi vừa bước vào không lâu, liền lập tức có vài người đã tới bắt chuyện.
Chủ yếu là các CEO của các thương hiệu lớn nhỏ, còn có một vài nghệ sĩ nổi tiếng ở các nước.
Và dĩ nhiên các tay săn nhà báo cũng không thể nào bỏ qua cô, chỉ vài phút sau những bức ảnh vô tình chụp cô khi đang giao lưu đã được nhanh chóng up lên các trang mạng xác hội, trong đó còn có weibo.
Hôm nay cô cũng thoải mái chụp hình cùng các nghệ sĩ danh giá, những bức ảnh ấy đều được Lạc Ân Nghiên đăng lên instagram và weibo của cô.
Vừa đăng lên mấy bức ảnh đã trở nên bùng nổ, hàng loạt bình luận liên tục hiện lên.
[Giám đốc công ty Prioritize beauty đây sao?]
[Wow thật sự rất đẹp! Nhìn qua cô ấy tôi cứ ngỡ là một minh tinh nổi tiếng nào mới Debut ấy chứ]
[Có vẻ sau vụ bị phốt lớn kia được minh oan xong, phong độ cô ấy càng tăng nhỉ!]
[Cô ấy còn chụp chung các nghệ sĩ USUK nữa.
Quả thực là ngưỡng mộ!]
[+1]
[+2]
[....]
[+10]
Lướt qua những bình luận khen ngợi, Lạc Ân Nghiên bỗng dưng lại cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cô đứng một lúc thì cất điện thoại vào túi xách, lúc này ánh đèn đại sảnh bỗng nhiên bị vụt tắt đi, chỉ còn đơn độc vài bóng đén chiếu lên khu vực sân khấu.
Mọi sự ồn ào lúc nãy đều trở nên lặng thinh, hàng loạt ánh mắt lập tức tập trung liếc nhìn lên sân khấu, và cô cũng không ngoại lệ.
Từ trong bóng tối, một người đàn ông khoác lên mình một bộ vets đen lịch lãm.
Khuôn mặt quá mức quen thuộc làm cho cô khá sửng sờ, anh ta mỉm cười quyến rũ, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Xin chào! Tôi là Alexander Minh Viễn"
Minh Viễn đứng trên sân khấu, chiều cao ngất ngưỡng, tay đưa cầm một cái mic nói vài câu tiếng anh.
"Hôm nay tôi mời mọi người tới đấy chính làm tham gia sự kiện ra mắt một dòng mỹ phẩm mới đến từ thương hiệu Nuxe"
"Cảm ơn mọi người đã góp mặt đông đủ trong sự kiện ngày hôm nay, và cũng chúc mọi người có một buổi tối thật vui vẻ!"
Dứt lời tiếng vỗ tay vang lên ngập tràn cả đại sảnh.
Mặc dù có chút ngơ ngác nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn là theo hiệu ứng đám đông mà vỗ tay.
Minh Viễn sau khi phát biểu xong thì bỏ mic xuống rồi lập tức đi lại chỗ cô đang đứng.
Khi đang phát biểu lúc nãy, anh đã nhân cơ hội mà đưa ánh mắt xung quanh đi tìm cô.
Vì Lạc Ân Nghiên khá nổi bật trong đám đông nên Minh Viễn cũng không quá mất thời gian để nhìn thấy.
Đi tới trước mặt, Minh Viễn vang lên tiếng cười vui vẻ nói.
"Chào cô!"
Lạc Ân Nghiên trợn mắt bất ngờ, miệng lắp bắp.
"Anh là........giám đốc của Nuxe sao?"
Minh Viễn không giấu diếm, thẳng thắng đáp.
"Đúng vậy!"
"Vậy món quà lúc sáng, cũng là do anh tặng sao?"
"Ừm hứm" Minh Viễn tặc lưỡi gật đầu.
Lạc Ân Nghiên nghe xong cũng có chút bất ngờ, cô không nghĩ anh lại là một giám đốc của một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng nhất nhì của Pháp.
Điều này khiến cô có chút hâm mộ và nể phục.
"Tôi không ngờ lại có ngày mình được tiếp xúc với thần tượng đấy!"
"Thần tượng sao?"
"Đúng vậy! Thương hiệu của anh là một trong những thương hiệu mà tôi rất hâm mộ, tôi còn đề ra tiêu chí để có thể học hỏi đấy.
Cũng thật may mắn khi chúng ta có quen biết từ trước, mong rằng sau này sẽ được anh chỉ bảo hơn"
Minh Viễn nghe cô lễ phép nói chuyện vai vế với mình, anh không khỏi buồn cười.
Anh đã tưởng tượng đến muôn vàn cảm xúc khi Lạc Ân Nghiên biết sẽ như thế nào, nhưng có lẽ anh đoán sai rồi.
Đây là một thái độ ngoài dự định mà anh không thể nào ngờ tới.
Như tìm được một chủ đề hợp ý, hai người liên tục vui vẻ nói chuyện không ngừng nghỉ, nụ cười tươi rói nở ra trên môi của Lạc Ân Nghiên.
Mà những hình ảnh này đều được lưu lại trên máy ảnh của một người đàn ông xa lạ đang đứng ở trong góc tối đen.
Một ánh mắt nghiêm nghị quan sát nhất cử nhất động của cả hai ở phía xa xa kia.
Nhìn qua phong cách ăn mặc kín đáo liền có thể biết được anh ta đang làm gì, người thanh niên rút điện thoại ra, tay liên tục ấn vào màn hình làm gì đó xong đút lại điện thoại vào rồi rời đi ngay sau đó..