CẢ ĐẾ QUỐC NẠP TIỀN NUÔI TÔI


Ngôi Sao Thời Trang.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đây là một game thời trang nạp tiền nuôi con gái, trang phục trong đó đều được thiết kế rất đẹp.

Hình như bây giờ lại còn có phiên bản mới tên là Ngôi Sao Lấp Lánh.
Thật sự thì Văn Tinh Trạch không cảm thấy con trai chơi Ngôi sao thời trang có gì sai, nếu như Trì Yến chơi —— tưởng tượng hình ảnh một chút, cư nhiên còn rất manh manh.
Thật ra chính bản thân cậu cũng chơi nó, hiện tại vẫn còn chưa có xóa đâu chỉ là không thường xuyên login.

Có nhiều lần, ngay cả người nghèo cao cấp như Văn Tinh Trạch cũng xuýt bị lừa, may mắn là số dư không đủ trong thẻ ngân hàng lâp tức giựt tỉnh cậu.
"..."
Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch nhanh chóng chuyển từ Ngôi sao thời trang sang những nơi khác.
Thật khó tin lúc này Trì Yến đang đứng ở bên cạnh cậu.
Mỗi một bộ phim của Trì Yến, Văn Tinh Trạch đều sẽ đi ra rạp xem, sau đó sẽ tích góp tiền đi mua đĩa.

Cái TV cũ trong nhà cũng là vì thế mà mua.
Trong căn phòng chật hẹp tối tăm, Văn Tinh Trạch không nỡ bật đèn nên cậu quan sát từng khung hình trong bóng tối đen kịt.
Cậu diễn giải ngôn ngữ cơ thể Trì Yến, nghiền ngẫm ánh mắt, cảm xúc của anh.

Như một thám tử tài ba, cố gắng tìm kiếm một Trì Yến hoàn chỉnh từ những manh mối.
Tình cảm Văn Tinh Trạch đối với Trì Yến rất phức tạp, vừa ước ao thiên phú của anh cũng vừa đố kị, xen lẫn một chút lòng háo thắng không muốn chịu thua.

Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là sự yêu thích.
Trì Yến là diễn viên cậu thích nhất.
Thang máy lặng lẽ đi xuống.
Lao công giải trí Thịnh Thiên nhất định rất thích sạch sẽ nhìn 4 vách tường trong thang máy sáng đến mức có thể soi gương.

Văn Tinh Trạch nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của Trì Yến ở đối diện, có lẽ bởi vì ánh mắt ngưng đọng quá lâu, nam nhân nghiêng mặt sang một bên, cụp mắt.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trên mặt kính.
Bỗng nhiên, Trì Yến khẽ cau mày.
"Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?."
Hiếm hoi lắm, anh mới lại chủ động mở miệng.
Giọng Trì Yến như bản thân anh, trầm thấp mà lạnh lùng, lãnh đạm không chút cảm xúc, như hoài sương nắm tuyết*.
*Gốc là 如怀霜握雪
Nếu như đây không phải là Trì Yến nói thì câu nói này giống như là một cái bắt chuyện vụng về.
"Có đúng không?"
Văn Tinh Trạch có một cái tật xấu là càng tập trung cao độ thì lại càng không thể quản được cái miệng của mình.

Cậu gần như không chút suy nghỉ nói: "Tôi cũng chơi nó...!Ngôi sao thời trang, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau trên đấu trường.

Ảnh đại diện của tôi là ảnh ID."
"Nếu chúng ta chung sever thì kết bạn nha ——" Nếu có thời gian trao đổi thể lực gì đó.

Cuối cùng lý trí vả cho cậu dừng lại.
"..."
Trì Yến ánh mắt ngưng đọng, khóe môi mím lại.
Lộ ra một cái biểu tình tựa như đang tại nhẫn nại cái gì đó.

Sau đó anh nghiêng mình đi, quay lưng về phía Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch im bặt.
Xong.

Quả nhiên không nên lắm miệng.
Nếu nhắc về Ngôi sao thời trang thêm một lần nữa thì cậu sẽ là chó.
Thang máy từ tầng 20 xuống tầng 1 trong bầu không khí âm u im lặng.
Cửa thang máy vừa mở, Văn Tinh Trạch định lập tức tông cửa xông ra ngoài chạy trốn khỏi cái loại cảm giác lúng túng này thì Trì Yến bỗng nói:
"Quét."
Văn Tinh Trạch chuẩn bị bước ra nửa bước chân, xoay đầu lại, ánh mắt mê man: "...?"
"Kết bạn."
Trì Yến một chữ quý như vàng.
Anh không nói một lời đem màn hình điện thoại xoay lại, đưa mã QR cho Văn Tinh Trạch xem.

Văn Tinh Trạch bối rối, tuy rằng còn chưa hiểu Trì Yến muốn làm gì nhưng vẫn theo bản năng mở Wechat ra quét quét.
Hai mươi giây sau.
Văn Tinh Trạch suy nghĩ hồi lâu, sau đó uyển chuyển mở miệng nói: "...!Hình như đây là mã thanh toán của anh."
Sau một phút.
Thật vất vả sống sót qua 1 phút xấu hổ nhất cuộc đời, Văn Tinh Trạch bước ra khỏi thang máy vào giây tiếp theo, cánh cửa phía sau cậu khép lại mang theo Trì Yến – người chưa kịp đi ra quay trở lại tầng cao nhất.
Văn Tinh Trạch nhớ tới anh béo chặn cửa kia: "..." Thôi, chắc anh ấy có biện pháp.
Trong thang máy.
Trì Yến bước xuống thang máy từ tầng 20, anh cau mày gọi điện thoại.
"Anh ơi, không, đại gia, " đối tác Lâm Bân Lâm sắp khóc, "Nếu anh không quay lại cuộc họp, thì em sẽ bán mình cho hội đồng quản trị mất."
Trì Yến đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Gần đây công ty ký hợp đồng với người mới?"
Lâm Bân Lâm: "Người mới? Ồ, vừa mới ra quyết định thu mua một cái công ty nhỏ, công ty bọn họ cũng khá hiếm, chỉ có một nghệ nhân."
Trì Yến: "Tên gì?"
"Lúc đó ai mà nhớ." Lâm Bân Lâm vò đầu.
Một người như thư ký nhỏ bên cạnh thì thào: "Có phải là Văn Tinh Trạch không? Một đứa nhỏ rất đẹp trai."
Văn Tinh Trạch.
Suy đoán đã được chứng minh.
Trì Yến khẽ nhướng đuôi lông mày.
Lâm Bân Lâm: "A đúng vậy, tên thật dễ nghe, vậy khi nào anh quay lại dự buổi..." hội nghị.
Lạch cạch.
Điện thoại bị bên kia cắt đứt.
"Fuck!" Lâm Bân Lâm tức giận giơ ngón giữa với điện thoại.
- ----------------------------
Văn Tinh Trạch đi một vòng trong bãi đậu xe, nửa ngày cũng không tìm thấy được xe đạp của mình đâu, trong não vẫn cứ tuần hoàn phát lại cảnh tượng trong thang máy.
Nhìn chung tuy rằng rất lúng túng, thế nhưng...
Cậu dĩ nhiên có thể thêm được wechat với Trì Yến, đây là thật sao trời?
"Đã được xác minh bởi bạn của bạn bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện."
Một hộp trò chuyện mới xuất hiện trong danh sách tin nhắn của wechat, tên người dùng bên kia gọi là Y.

Văn Tinh Trạch không nhịn được mở ra xem, sau đó thoát khỏi wechat, rồi mở lại, cứ thế lặp lại quá trình này.
Đế chế Muse lúc này.
【 Mang Kuma đi:??? Bệ hạ, bệ hạ!! Người tỉnh lại đi!!! 】
【 Pudding Dâu Tây: Là một người mẹ già, cá nhân tôi nghĩ rằng yêu sớm không tốt lắm.

Mặc dù đối phương rất tuấn tú, nhưng mà, tôi vẫn không đồng ý mối hôn sự này.


【 Douglas: Yêu sớm? Đầu tiên chúng ta phải định nghĩa rõ ràng yêu sớm là gì.

Bệ hạ, đây không thể xem là Tình yêu, nhiều nhất chỉ có thể xem là có chút Thích, có sự khác biệt rõ ràng về mức độ tiết hoóc-môn giữa sự thích thú của fans đối với thần tượng và cảm xúc khi yêu.】
【 Bất Tri Hạ: Long tộc đáng ghét! 】
Hiện tại nhiệm vụ chính tuyến mới hoàn thành có một nửa, vì gói meme đã nổi tiếng trong vòng bạn bè kia, hiện tại giá trị nhân khí của bé con đã thuận lợi tăng từ 8 lên 1072.
Mặc dù tại trong mắt các phụ huynh, giá trị nhân khí này vẫn quá ít.

Dù sao thì Vương của bọn họ đáng yêu dễ mến như vậy, đừng nói một ngàn, chính là một triệu cũng là quá ít.

Nhưng so với 7 fan đã tồn tại từ lâu trước đó thì tình hình trước mắt đã coi như rất tốt rồi.
Về phần ưu ái của tiền bối trong giới, còn thiếu một cái nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn không khó.
Làm cho mọi người chú ý chính là một điểm khác.
Có thể thấy rõ từ hậu đài game, thẻ hồ sơ bé con được đánh dấu bằng lăng kính Long tộc trong dấu ngoặc đơn cuối.
Nói như vậy, lăng kính chỉ có thể kích hoạt theo sự lựa chọn của phụ huynh và đoán chừng thì Long tộc đã xuống tay cướp trước.

Làm điều này cho mọi người thấy bệ hạ gần gũi với bọn họ như thế nào, đúng là rồng tâm cơ, ấu trĩ!
Đối với tin nhắn của Hậu cần Quang Tháp mà bệ hạ nhận được kia.
Bất cứ ai cũng có thể đoán được, cái máy bay tư nhân dành cho bệ hạ kia chính là một trong ba điều kiện mà Long tộc đưa ra ngày hôm qua.

Nhưng mà ngũ đại tam thô Long tộc kia chỉ biết gửi máy bay, không biết cân nhắc những chi tiết nhỏ khác—— Bất quá cũng không trách được, dù sao thì bọn họ có cánh có thể trực tiếp bay tới bay lui đến bất kỳ nơi nào.
Bởi vậy đặt bao hết khách sạn là những phụ huynh nhà khác chuẩn bị.
Chủ tinh nhân ngư tộc - Lanser, siêu sao trẻ tinh tế tộc trưởng nhân ngư tộc trường ngâm mình trong bể bơi vô biên.
Nàng là một người cá loại cá mập với mái tóc dài màu đỏ, lúc này chiếc đuôi màu xanh khói đã được bình chọn là chiếc đuôi đẹp và nguy hiểm nhất vũ trụ đang đập táo bạo trong nước, gây ra từng trận sóng thần nhỏ trong hồ bơi.

Nguyên nhân chính là do cái màn hình trước mặt nàng.
Trước mặt Bất Tri Hạ là 3 cái màn hình sáng, một cái đang mở ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể), một cái đang mở diễn đoàn trên Tinh võng, cái thứ 3 thì đang liên lạc với tộc trưởng Long tộc Astor.
"Bệ hạ sẽ thích Máy bay mà chúng ta đưa ngài không?" Ngốc đại Kim long đầy mặt ước mơ, phía sau là dải núi phủ tuyết trải dài nhiều năm của Long tộc, còn chèn thêm âm thanh thỉnh thoảng truyền đến của nhóm cự long kích động rít gào, "Ta vốn là muốn đưa tinh hạm cùng phi thuyền, thế nhưng trưởng lão Hồng Long nói không thích hợp, không nghĩ tới khoa học kỹ thuật của Lam Tinh lạc hậu như thế."
Bất Tri Hạ mỉa mai cười lạnh: "Ha, đúng là không thích hợp."
Astor cũng không quan tâm đến ý châm chọc khiêu khích trong giọng nói của nhân ngư, vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
"Ngươi cũng biết, bệ hạ sống ở Long tinh 4 năm, ngài thích bay, ta còn mang theo ngài bay bay!" Kim long hướng màn hình khoe khoang triển lãm sống lưng, hắn đem vảy nơi đó xăm thành hoa văn đặc biệt, đây niềm kiêu ngạo cả đời của hắn, "Lúc đó bệ hạ ngồi ở chỗ này."
Rất đáng gờm sao? Khoe cái gì mà khoe?
Long tộc là cái thá gì?!
"..." Được lắm.

Bất Tri Hạ tay không bẻ nát một miếng bên mép thành bể bơi.
"Xuỵt, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, đừng nói cho ai biết nha.

Quang Tháp đã đồng ý, đêm nay chúng ta có thể cùng nói chuyện với bệ hạ, chỉ có Long tộc ta mới có thể.

Thật không thể tin được, nó giống như một giác mơ —— "
"Ngậm miệng, ta không muốn nghe tiếp!" Bất Tri Hạ cuối cùng cũng không chịu nỗi, giơ tay bóp cổ đối phương cắt đứt liên lạc.
—— thông qua lỗi tinh hạch cung cấp nguồn năng lượng để uy hiếp Quang Tháp,chuyện như vậy Long tộc bọn họ làm được, nhân ngư bọn họ cũng làm được, chỉ là hành động chậm một bước thôi.

Hiện tại nhất định Quang Tháp đã đề cao cảnh giác, phương pháp tương tự sẽ không còn tác dụng.
Lần này, cơ hội tiếp xúc và trở thành phụ huynh đáng tin cậy nhất của bé con đều rơi vào tay Long tộc, Astor còn đặc biệt cố ý gọi đến khoe khoang, bảo sao nàng không tức giận cho được!
Bất Tri Hạ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bé con để nguôi ngoa cơn tức giận.
Hoàn hảo, chiêu này rất có hiệu quả.

Nhìn biểu tình mê man vô tội của bé con trên màn ảnh, chỉ qua vài giây, ý muốn giết rồng của nhân ngư chậm rãi bình ổn lại.
"Bé con nhà ta thật là đẹp mắt, " Bất Tri Hạ say sưa nhìn chằm chằm màn hình game, "Hả? Ưu ái của Giang Diệp?"
Ưu ái của tiền bối trong giới là một trong những chỉ số để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhưng điều làm cho nàng không nghĩ tới chính là những sự Ưu ái này dĩ nhiên cũng là kỹ năng hào quang.

Ví dụ, bây giờ, hệ thống đang hỏi nàng có muốn sử dụng nó không.
Bất Tri Hạ lập tức nhấp sử dụng, tiện tay liền sung hai khối nguyên thạch vào.

Đây là loại khoáng thạch hiếm có chỉ có chủ tinh nhân ngư mới có thể khai thác được, mỗi miếng giá trị hơn triệu.
Nàng cũng là tình cờ mới phát hiện nguyên thạch cũng có thể nạp tiền được, hơn nữa còn không bị hạn chế bởi 10 triệu, này nhất định là bug mà Quang Tháp chưa phát hiện ra.
Đột nhiên, Bất Tri Hạ lòng sinh một kế.
Ai nói chỉ có Long tộc mới có thể thêm buff cho bệ hạ?
Bất Tri Hạ gọi người hầu, mang tới một xe nguyên thạch, sau đó nói với hệ thống:
"Cho ta điểm kỹ năng hào quang max, nhân tiện, ta muốn tặng cho bé con chút ít quà."
- -----------------------
Không đợi Văn Tinh Trạch tìm được xe của bản thân mình, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai cậu một cái.
"Tìm cái gì đó, gọi cho cậu cũng không thèm bắt máy, " Giang Diệp quơ quơ chìa khóa xe trong tay, "Làm sao vậy, mất hồn rồi à?"
Văn Tinh Trạch: "A?"
Nhìn điện thoại đúng là có hai cuộc gọi nhỡ, vừa rồi cậu còn đang đắm chìm trong biển trí nhớ, dĩ nhiên là không thể nghe thấy.
"Thật sự xin lỗi, em quên tắt chế độ im lặng, chị tìm em có chuyện gì không?"
Cậu vừa mới chào tạm biệt Giang Diệp cách đây 10p.
Giang Diệp yêu cầu cậu hôm nay về nhà trước, thừa dịp nhiệt độ của gói meme tối hôm qua vẫn còn, có thể phối hợp với ( Cuộc phiêu truy tìm kho báu) làm một cái livestream tuyên truyền.

Về phần sắp xếp tiếp theo, sẽ bắt đầu đến công ty vào ngày mai và ngày mốt để tham gia lớp huấn luyện, sau đó sắp xếp buổi thử vai và các thông báo khác.
Nữ đại diện cuốn cuốn lọn tóc quăn của mình một chút, nói: "Quên chuyện này đi, sau này lúc nào cũng phải mở điện thoại.

Lên xe rồi nói —— đừng tìm nữa, xe đạp của cậu đang ở cốp sau của chị."
Cô không liên lạc được với Văn Tinh Trạch, sợ cậu cưỡi xe chuồn đi, nên cô trước hết kêu bảo an bắt cóc xe yêu của Văn Tinh Trạch.
Giang Diệp đưa Văn Tinh Trạch lên ghế phụ, một bên thiết lập điều hướng, một bên giải thích:
"Vốn là muốn cho cậu về nhà, nhưng đạo diễn Trịnh của ( Ngộ Long Dạ) đúng dịp hôm nay đang ở khách sạn Mạn Lễ gần đây, chị mang cậu đi gặp anh ta một chút."
Đến cấp bậc người đại diện như cô thì việc tự mình mang nghệ nhân đến gặp đạo diễn rất hiếm, không nghĩa vụ cũng không nhất thiết.
Nhưng cô thật sự có chút yêu thích Văn Tinh Trạch, hơn nữa càng nghĩ càng thích, rất kỳ quái.

Thêm nữa nó thực sự trùng hợp, vậy nên cô đành chạy thêm một chuyến nữa.

Với lại, vai diễn cô muốn tranh thủ cho Văn Tinh Trạch trong ( Ngộ Long Dạ) nhà sản xuất bên kia không có ý định công khai buổi thử vai.

Nghe nói nội bộ muốn bổ nhiệm Hứa Bạch Kính, bản thân đạo diễn Trịnh thì còn đang do dự.
Nếu muốn cắt râu thì phải tranh thủ lúc này, trễ một chút thì một miếng cũng không thừa.
"Hứa Bạch Kính?" Nghe cái tên này khiến cho Văn Tinh Trạch hơi giật mình.

Kỳ thực, cậu có chút bận tâm đối với khách sạn Mạn Lễ, nói cái gì mà đặt bao hết để cho cậu tới bãi đậu tìm máy bay riêng chứ, tuy rằng cậu không coi là thật.
Giang Diệp liếc cậu một cái: "Gia đình của hắn rất có bối cảnh, làm sao, sợ?"
Văn Tinh Trạch nói thật: " Không có."
Hứa Bạch Kính là nhân vật chính của ( Cẩm Lý hào môn siêu giàu).

Cậu trong nguyên tác, cũng là bởi vì cùng vai chính đối nghịch nên cuối cùng mới rơi vào kết cục thê thảm.

Sau khi ra mắt, Văn Tinh Trạch đã tận lực lẩn tránh tất cả những tình tiết liên quan.
Ngay từ khi nhận được kịch bản ( Ngộ Long Dạ), Văn Tinh Trạch liền biết sẽ đối đầu với Hứa Bạch Kính, nhưng không ngờ sẽ gặp sớm như vậy.
—— Cùng lắm là đi sửa xe, phế liệu cậu cũng đã đi thu thì làm người sửa xe chẳng phải là đang thăng cấp đây sao?
Với lại.
Thật ra vào tối hôm qua, Văn Tinh Trạch đã có một giấc mơ.
Mơ thấy ở vũ trụ song song trong game, có nhóm cha mẹ già giống như là phụ huynh, gọi cậu là bé con là bệ hạ, lo lắng ăn uống, nhà cửa, sự nghiệp của cậu...!Giấc mộng kia rất chân thực, đến bây giờ cậu dường như cảm thấy nó là thật.
Hứa Bạch Kính không phải có tới 5 baba hào môn sao?
Họ đều là những người được phụ huynh bao bọc, coi thường ai chứ.
Trong vũ trụ khác.
Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch đã được trình bày trên giao diện game dưới dạng độc thoại nội tâm.
Sau một thời gian dài im lặng, đạn mạc liền nổ tung
【 Phi bạch 11: A a a a a a a 】.
【 Bất Tri Hạ: A a a a a 】
【 Gả cho bệ hạ tiểu phân đội: A a a a tôi đã khóc, mặc dù không biết tại sao mình lại khóc, có thể là bởi vì bé con quá ngọt a a a a a 】
...!Toàn bộ các bậc phụ huynh tinh tế, đồng thời bưng kín tim.
- -----------------------
Khách sạn Mạn Lễ.
Một buổi tiệc trà buổi sáng giữa các phu nhân hào môn vừa kết thúc, người phục vụ tiễn khách ra cửa.

Nhân viên giữ xe mở cửa xe, một trong những phu nhân quay đầu lại, thấp giọng hỏi:
"Đến tột cùng là vị nào xa hoa như vậy, " thư ký bên cạnh đúng lúc đưa danh thiếp cùng tiền boa nhét vào trong tay người phục vụ, nói, "Có thể hay không giới thiệu giúp tôi một chút?"
Trà sáng của các bà, lui tới giao tiếp đều là vòng tròn đỉnh cấp Kim tự tháp của hào môn, đang ngồi ở đây lại không ai có tư cách đó —— đặt bao hết toàn bộ Mạn Lễ chỉ để dùng bãi đậu một chút, đây có thể nói là đãi ngộ khách nhà nước.
Ngay cả minh tinh nhỏ kiêu ngạo Hứa Bạch Kính kia, một trong những người cha nuôi của hắn có vốn cổ phần tại Mạn Lễ, đã đủ để hắn ta đi ngang ở thủ đô, nhưng hắn cũng không làm được chuyện như vậy.
Ngay cả khi họ đã giàu có ngoài sức tưởng tượng trong mắt người thường, họ vẫn còn kém một khỏang cách xa so với các hào môn hàng đầu chân chính.
Ở quốc nội, bà chỉ nghĩ đến Trì gia, nhưng mà lần này lại không phải tác phẩm của Trì gia.
Nhân viên phục vụ đều là những người đã qua huấn luyện, lông mày cau lại, miệng mím chặt: "Diệp phu nhân, thực sự xin lỗi, xin ngài đừng làm khó tôi."
Người kia thở dài, không cưỡng cầu nữa, khom người lên xe.
Cách đó không xa.
Một thanh niên trẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi đang đứng dưới cổng vòm, bên người là một trợ lý với vẻ mặt lúng túng, còn thanh niên kia thì đang làm nũng với bên kia điện thoại: "Ba, con đã nói rằng hôm nay con có một cuộc hẹn với đạo diễn Trịnh tại Mạn Lễ để bàn luận kịch bản rồi mà...!Đặt bao hết? Con không muốn nghe cái này, cả ba nói cũng không được sao?"
Ngũ quan của hắn vô cùng tinh xảo dễ nhìn, giơ tay nhấc chân hoàn toàn là dạng tiểu thiếu gia được nuông chiều lớn lên.
Chính là Hứa Bạch Kính.
"Bạch Kính, đừng tùy hứng, " giọng nam nhân đầu bên kia điện thoại vô cùng trầm ổn có từ tính, vừa nghe chính là âm thanh tiêu chuẩn của nam chính, chỉ là ngữ khí có chút buồn bực, "Tuần sau dẫn con đi Zurich trượt tuyết, nhà thiết kế mà con thích không phải ra loại mới à."
"Con nói rồi, con muốn nghe không phải những cái đó "
Hứa Bạch Kính từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, đâu chịu nổi loại oan ức này, huống chi là ngay tại trước mặt người khác —— đạo diễn ( Ngộ Long Dạ) Trịnh Tiêu còn đang đứng ở bên cạnh đây,khiến cho Hứa Bạch Kính càng cảm thấy mất mặt.
Hai người tranh chấp chốc lát, cuối cùng bên kia cũng thỏa hiệp.

Qua trong chốc lát, người phục vụ lau mồ hôi tới nói: "Hứa tiên sinh, ngài có thể sử dụng quanh khu vực hồ bơi lộ thiên, nhưng mà làm ơn nhất định phải kết thúc trước 12h."
Hồ bơi lộ thiên là khu vực cách bãi đậu xa nhất của Mạn Lễ.

Mặc dù vậy, cũng là ba nuôi của Hứa Bạch Kính dùng hết khả năng mới vất vả tranh thủ được, hơn nữa chỉ có thể sử dụng trước khi vị kia đến.
"Đi chỗ khác tán gẫu cũng được." Trịnh Tiêu là một nam nhân trung niên mang kính tròn, tướng mạo có mấy phần như thư sinh thời dân quốc, tính khí cũng rất tốt.
Hứa Bạch Kính nói: "Không có chuyện gì, cha tôi cái gì cũng đều chiều theo tôi, chuyện này đối với ông ấy mà nói cũng không phiền phức."
Trịnh Tiêu nhíu mày gần như không thể nhận ra, cuối cùng cũng không nói gì.
Phục vụ đưa họ đến hồ bơi lộ thiên.
Mạn Lễ phồn hoa xưa nay lại không có khách, giờ này các nhạc công đang ngồi giữa đại sảnh rộng hàng chục nghìn mét vuông để điều chỉnh nhạc cụ, đài phun nước theo quy luật phun lên trong hồ bơi mô phỏng phong cách Baroque*.
*Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 16.

Kiến trúc Baroque tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục Hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu, thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà thờ Công giáo La Mã.

Nó được đặc trưng bởi những khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng râm, mức độ kịch tính.

Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn.

Nghệ thuật kiến trúc Baroque đi ngược lại với lối nghệ thuật kiến trúc thời Phục Hưng cứng nhắc vốn thừa hưởng từ Hy Lạp cổ đại và La Mã cổ đại.
Trên đường Trịnh Tiêu đi ra ngoài nhận điện thoại, sau khi trở lại nói: "Thật xin lỗi, 2 người bạn của tôi lát nữa qua, có ảnh hưởng gì không?"
Hứa Bạch Kính nằm dưới dù che nắng, kỳ thực có chút không cao hứng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài: "Được, chú cứ tự nhiên."

Một người bạn của Trịnh Tiêu rất nhanh liền đến, là một nam nhân có mái tóc dài bề ngoài có chút lôi thôi.

Hứa Bạch Kính nghe nói Trịnh Tiêu người này thích kết bạn với những người cổ quái kỳ lạ, chỉ cần hợp thì ngay cả ăn mày cũng có thể cùng uống rượu.
Nam nhân tóc dài bên kia muốn cùng hắn bắt tay, Hứa Bạch Kính nhai đá trong nước trái cây cúi đầu chuyên chú chơi điện thoại di động.
Nam nhân kia liền thức thời nở nụ cười, không nói nữa.
Trịnh Tiêu đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt.
"Đạo diễn Trịnh, chú và tôi thời gian đều rất quý giá, nói chuyện cũng không cần nhiều cua quẹo, " Hứa Bạch Kính mở kịch bản ( Ngộ Long Dạ) ra, "Cá nhân tôi rất thích nhân vật này, khi trở về cũng đem kịch bản đọc rất nhiều lần —— nói ngông cuồng chút thì là nhân vật này dường như được thiết kế riêng cho tôi, chú cảm thấy thế nào?"
Tuyến thời gian của bộ tiên hiệp ( Ngộ Long Dạ) này được thiết kế rất chặt chẽ, nhân gian rung chuyển, nam nữ chính thuộc các thế lực khác nhau bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm trong đêm dài.
Nhân vật Hứa Bạch Kính nói tên là Hành Chi, là linh hồn của ( Ngộ Long Dạ).
Hắn là hậu duệ cuối cùng của Long tộc để lại ở nhân gian, chính là Long trong Ngộ Long Dạ.
Đây là một nhân vật rất có chiều sâu, nửa đầu đời được các trưởng bối trong tộc nuông chiều lớn lên, nửa đầu sau gia cảnh sa sút phải lang bạt giang hồ, hắn có khí phách thiếu niên, trong lòng cũng có phiền muộn, là người thiếu niên mang theo hoa tửu*, boss cuối cùng ẩn giấu sâu nhất trong kịch bản.
*gốc là 是携花载酒的少年人 (ko rõ nghĩa câu này lắm)
Trịnh Tiêu đối với diễn viên đóng Hành Chi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là linh khí.
Nói khó cũng không khó.
Nhưng ít nhất chú biết rằng, Hứa Bạch Kính không thể đạt được yêu cầu này.
Hứa Bạch Kính sẽ phá huỷ nhân vật này, thậm chí cả bộ phim này, khiến nó hoàn toàn lâm vào vòng bán hủ thương mại.

Đây không phải là cách nói khuếch đại, xem tham diễn trước đây của Hứa Bạch Kính hoặc là xem các bộ phim truyền hình trước của hắn liền biết.
Đây cũng là lý do khiến Trịnh Tiêu chậm chạp không đáp ứng, cho dù người đứng sau Hứa Bạch Kính liên tiếp tạo áp lực với chú.
"Tôi biết, chú là đạo diễn rất chú trọng cảnh quay cùng thực lực diễn xuất, " Hứa Bạch Kính nói, hắn tốt xấu gì cũng là người đã làm bài tập, "Chú có thể xem những tác phẩm trước của tôi...!Cậu ta làm sao có thể vào đây?"
Hứa Bạch Kính nhìn về phía cửa ra vào, bỗng nhiên chau mày.
Trịnh Tiêu thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, đẩy kính một cái, nói: "Tôi có hẹn với Giang Diệp, có thể là nghệ nhân của cô ấy.

Cậu quen sao?"
Hứa Bạch Kính ngữ khí tùy ý đáp:
"Quen? Cũng coi như quen đi, tên là Văn Tinh Trạch, trước đây cậu ta thường xuyên khóc lóc kể lể than nghèo quèn túng quẫn trong gameshow, " khóc lóc kể lể bán thảm là giả, Hứa Bạch Kính mỗi lần cùng khung ảnh với cậu đều bị diễm áp là thật, khi đó Hứa Bạch Kính liền đơn phương ghi thù:
"Ngày hôm qua, tôi còn nhìn thấy gói meme cậu ta cưỡi xe ba bánh đi thu phế liệu, tôi còn tưởng rằng cậu ta đổi nghề rồi chứ.

Thật đáng thương, nghe nói cậu ta đã đóng rất nhiều chân chạy vặt trong các bộ phim online tự chế với phí tổn thấp, ngược lại rất thích hợp."
Trịnh Tiêu không trả lời.
Giang Diệp đưa Văn Tinh Trạch đi tới bên này.

Văn Tinh Trạch không có chút nào kiêu ngạo nhỏ nhen như Hứa Bạch Kính nói, áo sơ mi đơn giản rẻ tiền được cậu mặc lên cảm giác như đại bài, đuôi mắt có lệ chí, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi buồn ngủ.
Trái lại so với Hứa Bạch Kính càng nhiều hơn mấy phần tự phụ.
Hứa Bạch Kính không phải không đẹp, ngũ quan đều chiếu theo tiêu chuẩn thẩm mỹ cao nhất của nhân loại, mắt to sống mũi cao, nhưng so với bên kia, hắn ta giống như một vật phàm tục được tận lực điêu khắc.
Nam nhân tóc dài lôi thôi bên cạnh Trịnh Tiêu Nhá một tiếng, tràn đầy phấn khởi mà xoay đầu lại.
Hứa Bạch Kính âm thầm cắn răng.
Đột nhiên.
Vòi tưới nước tự động của dải cây xanh bên cạnh tự dưng mở ra, hướng tới Văn Tinh Trạch đối diện: "Phụt —— "
Tất cả mọi người sững sờ.
Nước kia chỉ dội một mình Văn Tinh Trạch, Giang Diệp bên cạnh hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Hứa Bạch Kính lúc này mới đột nhiên nhớ tới, vận may của Văn Tinh Trạch siêu cấp kém, micro trên sân khấu không có tiếng cassette âm thanh BGM hoạt động bất quy tắc.
"Không nghĩ tới đã nhiều năm rồi mà cậu ta vẫn còn xui xẻo như vậy." Hứa Bạch Kính không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác.
Không có ai tiếp lời.
Trịnh Tiêu cùng nam nhân tóc dài kia, bao gồm cả trợ lý Hứa Bạch Kính, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm bên đó.

Trịnh Tiêu thậm chí đứng lên, vội vội vàng vàng tiến lên phía trước hai bước.
Văn Tinh Trạch bị nước dội từ đầu đến chân, hiển nhiên chính mình cũng có chút mộng, nói gì đó với Giang Diệp đã đi xuống bậc thang.
—— Cậu đứng dưới nền trời xanh thẳm.

Bể bơi sóng nước lấp lánh, vài sợi hào quang chếch vào mắt thiếu niên, cặp mắt nhạt màu kia nhốm vài sợi u lam.

Gió giữa hè chợt vội vã, Văn Tinh Trạch một mình đứng ở trên bậc thềm, lông mi rũ xuống, bị ánh nắng quấn lấy.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung hoàn chỉnh bức vẽ khiến cho người chấn động.
Văn Tinh Trạch vẻn vẹn đứng ở nơi đó, bản thân sự tồn tại của cậu giống như đang kể một câu chuyện xưa.
Xa cách, thần bí, tách biệt với toàn bộ thế giới, là hậu duệ cuối cùng của một gia tộc là một vị vua cô độc không có thần dân.
Cậu như là được dòng suối, sông ngòi, tất cả mọi thứ liên quan đến hải dương chiếu cố, những giọt nước trượt dài trên má nhảy nhót với tất cả quang ảnh.
Để người xem mất trí.
Trịnh Tiêu thậm chí còn theo bản năng đi tìm camera, qua lúc lâu, chú mới nhớ ra đây không phải là phim trường.
Việc không kịp ghi chép xuống một giây hình ảnh này, tại rất nhiều năm về sau, vẫn là một trong những tiếc nuối lớn nhất trong sự nghiệp của đạo diễn Trịnh Tiêu.
"..."
Đế chế Muse, hệ thống ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể).
Với sự quyết định nhất trí của tất cả các phụ huynh.
Lăng kính cùng buff Chúc phúc nhân ngư chuyên chúc dành cho người nạp tiền, vào đúng lúc này, toàn bộ khai hỏa!
- -----------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Độc giả cũ nên biết rằng về cơ bản không có nhân vật phản diện trong tác phẩm của tôi, vì vậy đừng lo lắng nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi