CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Ngày hôm qua kì nghỉ lễ của Tố Tâm kết thúc, buổi tối Phó Kiến Văn liền không kịp chờ đợi cùng Tố Tâm triền miên một phen.

Giằng co một buổi tối, hai người tận 9h sáng vẫn còn ở trên giường.

Thẳng đến khi Tố Nhiên gọi điện thoại lại đây, Tố Tâm mới tỉnh dây nghe điện thoại.

Tố Nhiên nhăn nhăn nhó nhó hỏi Tố Tâm, hỏi xem cô ta có thể ở lại biệt thự cùng Kỷ Vận nhiều hơn mấy ngày hay không.

"Mẹ cũng là mẹ của cô, cô muốn ở cùng bao lâu cũng có thể..." Tố Tâm trả lời.

Đầu bên kia điện thoại, khóe môi Tố Nhiên mỉm cười, không có hỏi tới chuyện Lương Mộ Lan có đi gặp Tố Tâm hay không, chỉ nói cảm ơn, liền cúp điện thoại.

Đem điện thoại di động nhét trở về dưới gối, Tố Tâm quay đầu lại nhìn xem gương mặt anh tuấn đang ôm eo của mình, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế qua.

Cô xoay người ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, tay nhỏ nắm chặt áo ngủ của anh, nhẹ nhàng hôn môi.

Phó Kiến Văn còn chưa mở mắt ra, khóe môi đã nở nụ cười, Tố Tâm biết Phó Kiến Văn đã tỉnh, thấp giọng mở miệng nói: "Chào buổi sáng, Phó tiên sinh!"

"Chào buổi sáng, Phó phu nhân!"

Tầm mắt sâu thẳm thâm thuý của Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm đang làm nũng ở trong lồng ngực mình, không nhịn được đem Tố Tâm ôm càng chặt hơn, làm cho cô cảm nhận được mình bị cô làm tỉnh dậy lửa nóng đã dâng lên, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ mang theo vài phần khàn khàn: "Còn nhớ... trước khi anh Kim Thành, em nói muốn mỗi giờ mỗi khắc cùng anh hợp thành một chỉnh thể không!"

Tối hôm qua hồ đồ qua, Tố Tâm còn đang ngủ trần, làn da trơn bóng tế nị khiến cho Phó Kiến Văn yêu thích không buông tay.

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn như muốn nổi lửa ở trên da thịt Tố Tâm, gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng của Phó Kiến Văn đảo qua cái trán trơn bóng của Tố Tâm, khiến cho tim Tố Tâm đập nhanh hơn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi