CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Là tôi dài dòng! Tiểu thiếu gia cậu đương nhiên biết!" đầu bên kia điện thoại, quản gia Diệp cười ha ha mở miệng, "Vậy một lúc nữa, tôi đi tiếp Đoàn Đoàn tới trước! Cậu và Tố tiểu thư đến sau!"

"Được..."

Phó Kiến Văn vậy liền coi như là đồng ý.

Cúp điện thoại, Tố Tâm hỏi: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ sao!"

Phó Oản chính là mẹ của Phó Kiến Văn, tự nhiên cũng là mẹ của Tố Tâm...

"Là ngày sinh của bà ấy." Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi, "Quản gia của Phó gia gọi điện thoại lại đây, bảo buổi tối anh trở về nhà cũ phó gia một chuyến, nếu như em không muốn đi, anh ở nhà cùng em! Đoàn Đoàn đi tới chỗ lão phu nhân là được."

Tố Tâm: "..."

Đoàn Đoàn thật đáng thương, ba ba không muốn đi liền đem con trai phái đi...

"Nhưng mà, hôm nay là ngày sinh của mẹ anh, không đi thích hợp sao!" lông mày Tố Tâm lo lắng.

Một tay Phó Kiến Văn vịn lấy giá sách, đem sách ở trên giá thả vào hộp đồ, nghiêng đầu nhìn xem Tố Tâm, tùy ý mở miệng nói: "Ngày sinh hay ngày giỗ, những thứ này đều là làm cho người sống nhìn, không quan trọng! Quan trọng là mọi thứ trước mắt!"

Không hiểu tại sao, những câu nói này từ trong miệng Phó Kiến Văn nói ra, Tố Tâm liền cảm thấy đặc biệt có lực uy tín.

Mặc dù Phó Kiến Văn suy nghĩ cho cảm thụ của Tố Tâm, nhưng người kia rốt cuộc vẫn là mẹ của anh.

Cha ruột của Tố Tâm cũng qua đời rồi, cô cũng không biết ngày sinh của cha ruột, nhưng biết ngày giỗ của ông, hàng năm mỗi khi đến ngày giỗ, trong lòng Tố Tâm vẫn sẽ cảm thấy chua chát, và cô vẫn sẽ đến nơi đó, vì người cha ruột chưa từng nói chuyện qua một lần mà đốt một xấp tiền giấy.

Liên quan tới cái chết của mẹ Phó Kiến Văn, Tố Tâm chưa bao giờ hỏi tới.

Nhưng có một số việc suy bụng ta ra bụng người, Tố Tâm không thể nào ích kỷ như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi