CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Được bàn tay lớn ấm áp nâng lên, Đoàn Đoàn mở rộng mắt ra thấy người đến là Tố Tâm, không quan tâm mình có chết đi hay không mà liều mạng ôm lấy phần gáy của Tố Tâm.

"Khụ khụ khặc khục..."

Bị nước hồ sặc đến ho sặc sụa, Đoàn Đoàn ôm lấy cánh tay của Tố Tâm như nhánh cỏ cứu mạng: "Mẹ... Khụ khụ khục... Mẹ! Khụ khụ khục..."

Nghe Đoàn Đoàn ho khan, nhớ tới vừa nãy khi mình vọt vào trong hồ nước nhìn thấy ánh mắt bất lực cùng tuyệt vọng của Đoàn Đoàn, trong lòng Tố Tâm như bị xoắn thành từng mảnh từng mảnh.

May mà cô kiên trì đi ra tìm Đoàn Đoàn!

Bằng không, Tố Tâm cũng không dám tưởng tượng Đoàn Đoàn nữa!

"Không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Mẹ ở đây! Mẹ ở đây!" không biết Tố Tâm là bởi vì nghĩ mà sợ hay là bởi vì lạnh giá mà giọng nói đều đang run rẩy.

Tô Mạn Mạn nhìn về phía hai đứa trẻ đứng ở bên bờ, thấy chị gái lôi kéo em trai chạy đi, ánh mắt sắc bén của Tô Mạn Mạn nhìn sang: "Ai cho các cháu đi!"

Phó Tâm Tâm vẫn là có ấn tượng đối với người chị gái Tô Mạn Mạn này.

Dù sao lúc Phó Tâm Tâm cùng người nhà xuất ngoại cũng đã năm tuổi, cho nên cũng có một phần ký ức về Tô Mạn Mạn, thêm vào Tô Mạn Mạn lại là minh tinh cấp quốc tế, Phó Tâm Tâm không thể nào quên.

Tô Mạn Mạn ở Phó gia luôn luôn hung hăng càn quấy, khi gặp người hâm mộ cũng là như thế này, Phó Tâm Tâm vẫn chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, trong lòng không thể nào không sợ Tô Mạn Mạn.

Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đi lên bờ, Tô Mạn Mạn cũng không ngại làm bẩn giày của mình, giẫm lấy bùn sau đó đưa tay ra với Tố Tâm, đem Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn kéo lên.

Áo khoác trên người Tố Tâm đã ướt rồi, Tô Mạn Mạn cởi áo khoác của mình xuống khoác lên cho Đoàn Đoàn, hỏi: "Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn đem đầu chôn ở phần gáy Tố Tâm, hai tay gắt gao ôm lấy phần gáy của cô, ho khan đã giảm bớt một ít, thân thể nhỏ bé run rẩy lợi hại.

9/10

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi