CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nói xong Tô Mạn Mạn mạnh mẽ đem hai đứa bé kéo ra bên ngoài...

"Mẹ, chúng con không có! Mẹ, cứu mạng!" Phó Tâm Tâm kêu khóc, một khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt.

Ngay cả chính Phó Tâm Tâm cũng không nghĩ tới, mình và em trai lại bị Tô Mạn Mạn bắt tới, muốn đem bọn họ ném vào trong hồ nước.

Cho tới nay, hai chị em hoành hành bá đạo đã quen rồi, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần bọn họ vẫn là trẻ con thì người khác đều sẽ không trách mắng.

Nhưng Tô Mạn Mạn hoàn toàn không quản bọn họ có phải là trẻ con hay không! Hung ác khiến cho người khác sợ sệt!

"Phó Mạn Mạn! Cô không nghe Tâm Tâm nói là không có đẩy sao!" Diệp Tử Kỳ gào rít, "Phó Thành anh là người chết sao! Đi đem đứa trẻ gọi là Đoàn Đoàn kéo xuống đây để đối chất!"

Phó Thành chau mày, đứng đấy bất động nói với Tô Mạn Mạn: "Cô đem hai đứa bé thả ra trước! Nếu thật sự là bọn họ làm tôi tự nhiên sẽ cho Phó gia một câu trả lời!"

"Phó Thành, anh có còn là đàn ông hay không!" Hai con mắt của Diệp Tử Kỳ ánh lên vẻ hung ác, hận thấu vì Phó Thành luôn tỏ ra mềm yếu ở trước mặt người của Phó gia.

"Phó Mạn Mạn! nếu như cô nói Đoàn Đoàn nói chính là hai đứa trẻ của tôi đem thằng nhóc đó đẩy xuống hồ! Tốt lắm! Tôi đi tìm nó! Khiến nó xuống đối chất!"

Diệp Tử Kỳ nói xong rồi bỏ cánh tay của con gái mình ra, khí thế hùng hổ đi về phía trên lầu, cặp mắt đỏ chót, ánh mắt hung ác.

"Tử Kỳ, em đứng lại!" Phó Thành hô Diệp Tử Kỳ một câu, thấy Diệp Tử Kỳ không có nghe, anh ta liếc nhìn hai đứa trẻ của mình, sau đó nhìn về phía quản gia Diệp, "chú Diệp, làm phiền chú nhìn hai đứa bé một chút!"

Nói xong, Phó Thành nhấc chân đuổi theo Diệp Tử Kỳ.

Quản gia Diệp cũng vội vàng nói: "tiểu thư Mạn Mạn, cô trước tiên đừng có gấp, đợi tiểu thiếu gia Đoàn Đoàn xuống lầu là chúng ta sẽ biết rõ chân tướng, tới lúc đó tiểu thư lại phát hỏa cũng không muộn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi