CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đến mở cửa chính là Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ăn mặc một bộ quần áo Captain America, kiễng nhọn chân giúp Lục Tân Nam mở cửa.

Nhìn thấy nhỏ bé trắng trắng mập mập, đáy mắt Lục Tân Nam liền hiện ra một vệt ý cười, đưa tay xoa xoa đầu Đoàn Đoàn: "Ba ba đâu rồi!"

"Rửa chén..." Đoàn Đoàn nói hai chữ.

"Cái gì!" Lục Tân Nam cho là mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi lại một lần nữa.

"Rửa chén!" Đoàn Đoàn nói êm dịu ấm áp, tiểu âm sữa khiến cho người khác muốn nghe mãi không thôi.

Nói xong, Đoàn Đoàn tránh ra khỏi cửa để cho Lục Tân Nam đi vào, sau đó nhóc kéo tủ giày ra, ngồi xổm ở trước tủ giày tìm ra một đôi dép cho khách dùng rồi đặt ở trước cửa, sau đó dùng cặp mắt đen bóng nhìn qua Lục Tân Nam.

Lục Tân Nam vừa đổi giày vừa không nhịn được hướng về trong phòng bếp nhìn xung quanh, thật vất vả mới đem được hai cái chân đều nhét vào trong dép lê, anh ta cởi áo khoác âu phục xuống, vội vã treo ở trên giá rồi đi về phía nhà bếp.

Khi tiến vào phòng ăn, Lục Tân Nam quả thực nhìn thấy Phó Kiến Văn đang rửa chén.

Ai có thể nghĩ đến, một người đàn ông tôn quý trầm ổn, ăn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh lại có thể đeo một chiếc tạp dề rồi đứng ở nơi đó rửa chén.

Dưới sắc màu ấm áp, ngũ quan thâm thuý của Phó Kiến Văn càng hiện ra rõ ràng, gương mặt lạnh lẽo nghiêm nghị đã có thêm mấy phần nhu hòa cùng ôn nhu.

Tố Tâm liền đứng ở bên người Phó Kiến Văn, xử lý hoa quả...

Con mèo anh lông ngắn được Phó Kiến Văn nuôi đến béo tròn cũng ngồi ở đối diện xem Tố Tâm cắt hoa quả, cái đầu không đứng đắn hiếu kỳ nhìn xem Tố Tâm.

Lục Tân Nam đứng sững sờ ở cửa nhìn xem Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, đột nhiên cảm thấy hình ảnh như vậy thật ấm áp, thật hài hòa.

Vợ, đứa trẻ, còn có mèo.

Cuộc sống bình tĩnh lại an ổn như vậy, cho tới nay đều chính là mong muốn của mỗi người bọn họ!

Phó Kiến Văn tiện tay đem mâm đã rửa sạch sẽ để ở một bên, tầm mắt tựa như hồ sâu u ám ngẩng lên nhìn về phía Lục Tân Nam, muốn cười nhưng lại không cười mở miệng nói: "Cũng biết đường vào đây!"

"Hả!" Lục Tân Nam còn chưa kịp phản ứng lại, sau đó tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ chỉ buông xuống một nửa, đứng ở phòng ăn là có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí Anh ta vừa mới đứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi