CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Hai tay Tố Tâm vẫn đặt trên bả vai rắn chắc của Phó Kiến Văn, áo ngủ tơ tằm trượt xuống khuỷu tay, da thịt trắng nõn như tuyết mơ hồ lộ ra, mơ hồ có thể thấy được vết tích kịch liệt tối hôm qua.

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn lại chui xuống bắp đùi của Tố Tâm, cô thở hổn hển tách ra khỏi cánh môi anh, gò má nóng bỏng: "tối hôm qua náo loạn lâu như vậy, không chê mệt mỏi!"

"Kẻ nào mê hoặc người ta trước, hử!" Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn khàn khàn kỳ cục, anh lôi kéo tay nhỏ của Tố Tâm hướng về nơi chưa được thư thái kia, khiến cho cô cảm nhận được sự khó chịu của nó, anh cúi đầu nhẹ cắn bả vai của cô.

Phó Kiến Văn cắn lực đạo cũng không lớn, giống như là thương tiếc mút hôn, khiến cho hai chân của Tố Tâm khéo chặt lại theo bản năng, lại kẹp chặt eo hẹp của Phó Kiến Văn, vội vàng trốn...

Đáy mắt đuôi mày của Tố Tâm tất cả đều là ý cười, cô nhẫn nhịn mặt đỏ tới mang tai, vẫn cứng miệng nói: "Là ai không nói cho em biết rốt cuộc là lễ vật gì!"

Phó Kiến Văn chống đỡ kệ bếp, một tay nắm chặt eo nhỏ của Tố Tâm, dưới lòng bàn tay là da thịt nhẵn nhụi trơn mềm khiến cho anh muốn đem người yêu đặt ở trên giường yêu thương một phen...

Hầu kết của Phó Kiến Văn lăn lộn, nhẫn nhịn ham muốn của mình: "Ăn điểm tâm, ăn điểm tâm xong sẽ dẫn em đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em, cũng thỏa mãn anh!"

Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn nói đi cũng phải nói lại chuyện muốn cô thỏa mãn anh, lỗ tai đỏ hơn.

Phó Kiến Văn nhìn xem tóc dài đến eo của Tố Tâm đang buông xuống, bởi vì động tác ngửa ra sau của cô mà lọn tóc như có như không trêu chọc mu bàn tay của anh, áo ngủ lướt xuống lộ một mảng da thịt trắng nõn, mang theo vẻ lười biếng cùng mê hoặc lòng người, quả thực là bữa sáng đẹp nhất trên thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi