CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm định nói gì đó nhưng không có phát ra âm thanh, buổi trưa hôm nay xem qua bức ảnh của Phó Kiến Văn cùng đại minh tinh Tô Mạn Mạn, sau đó cô không biết về sau cùng Phó Kiến Văn sẽ là cái kết quả gì, cô sợ đáp ứng câu gọi mẹ của Đoàn Đoàn rồi, về sau Phó Kiến Văn với vợ của anh sẽ ở chung với Đoàn Đoàn như thế nào...

"Mẹ..."

Tố Tâm không trả lời, Đoàn Đoàn lại thử thăm dò kêu một tiếng.

Tố Tâm đánh không lại ánh mắt chờ mong đang sợ hãi của đứa trẻ, đành đáp một tiếng: "Ơi...!"

"Con có thể ôm mẹ một cái không!" Đoàn Đoàn thấp giọng hỏi dò, như là sợ Tố Tâm không đáp ứng, nhóc duỗi ra một ngón tay út béo múp míp, mong đợi nhìn về phía Tố Tâm, "một chút thôi ạ..."

Tố Tâm dơ ngón tay nhỏ chọt chọt lên má Đoàn Đoàn, cười yếu ớt đưa tay đem Đoàn Đoàn ôm vào trong lồng ngực.

Hai cái tay nhỏ bé ngắn cũn cỡn của nhóc quàng lấy phần gáy của Tố Tâm, gương mặt béo béo mập mập dựa vào bả vai cô, con mắt đột nhiên ướt át muốn khóc.

Nhận ra được tâm tình biến hoá của Đoàn Đoàn,Tố Tâm ôn nhu mở miệng: "Đoàn Đoàn có muốn ăn bánh gatô hay không!"

Đoàn Đoàn nghe được giọng nói ôn nhu của Tố Tâm, kiên quyết nén nước mắt trở lại, gật đầu.

Bánh gatô là loại đồ ngọt Đoàn Đoàn rất thích, chỉ là Phó Kiến Văn rất nghiêm khắc khi cho Đoàn Đoàn ăn đồ ngọt, Phó Kiến Văn nói Đoàn Đoàn mỗi lần kiểm tra sức khoẻ thể trọng đều vượt chỉ tiêu...

Tố Tâm đứng dậy, Đoàn Đoàn lập tức biến thành cái đuôi nhỏ của cô, rập khuôn từng bước sau lưng cô.

Cô đem bánh gatô cùng điện thoại đặt lên trên bàn ăn, một bên mở ra bánh gatô, một bên nhìn về phía bức tranh vừa nãy Đoàn Đoàn vẽ, mấy đám màu sắc sặc sỡ, Tố Tâm hoàn toàn không nhìn ra là cái gì...

Thấy Tố Tâm cảm thấy hứng thú với bức tranh của mình, Đoàn Đoàn chống tay lên ghế tựa, nhấc một chân bò lên trên.

"Đây là mẹ..." ngón tay béo mập của Đoàn Đoàn chỉ vào một đám màu hồng nhạt, hưng phấn giới thiệu cho Tố Tâm.

Tố Tâm chăm chú nhìn, tuy rằng vẫn không có nhìn ra cái gì, vẫn là gật đầu vui lòng khen ngợi: "Tốt...Con vẽ rất đẹp!"

Đoàn Đoàn có chút ít kiêu ngạo, lại chỉ vào một đống nho nhỏ ở chính giữa: "Đây là Đoàn Đoàn..."

Tay nhỏ chuyển đến một đống đen thùi lùi bên cạnh mở miệng: "Đây là ba ba!"

Hai chữ baba vừa ra khỏi miệng Đoàn Đoàn, điện thoại của Tố Tâm đặt trên mặt bàn vang lên, là Phó Kiến Văn.

Đoàn Đoàn còn nhỏ biết chữ không nhiều, lại nhìn vô cùng rõ ba chữ Phó Kiến Văn, nhóc hưng phấn nhìn về phía Tố Tâm: "Chính là ba ba!"

Thật không tiện khi trước mặt trẻ con mà không tiếp điện thoại của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cầm điện thoại di động lên hỏi Đoàn Đoàn: "Muốn nói chuyện cùng ba ba sao!"

Đoàn Đoàn gật đầu ngoan ngoãn trả lời: "Muốn!"

Điện thoại thông, Tố Tâm đem điện thoại di động đưa cho Đoàn Đoàn, hai cái tay nhỏ không ôm được điện thoại, liền ôm lấy cánh tay của Tố Tâm, giòn tan gọi một tiếng: "Ba ba, baba tới đón con sao!"

"Ừ, để mẹ con nghe điện thoại."

Tiếng nói thuần hậu cùng một chữ “mẹ” của Phó Kiến Văn chui vào tai cô, suy đoán được Phó Kiến Văn nhìn ra cô muốn trốn tránh, Tố Tâm hắng giọng một cái, Đoàn Đoàn mắt to nhìn chăm chú, ngồi dậy, giả vờ hào phóng nhận điện thoại: "Anh Phó, có việc gì sao!"

Tố Tâm xưng hô tên là muốn cùng Phó Kiến Văn kéo dài khoảng cách, Phó Kiến Văn đã không còn là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, mùi vị làm sao không nghe ra.

"Buổi tối tôi tới đón Đoàn Đoàn."

Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn từ bên kia điện thoại truyền đến, nói một câu nói như vậy, không hiểu sao làm cho Tố Tâm rối bời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi