CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Vóc người của Tố Tâm nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với Phó Kiến Văn, đi lại trong phòng ăn chật trội này cũng dễ dàng hơn.

Từ bên trong thùng trà lớn cô lấy hai chén trà nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bưng để tránh va chạm với những người khách khác, lúc về tới bàn, cô bưng một chén để xuống trước mặt Phó Kiến Văn.

Trà chính là loại chiêu đãi tiện nghi nhất ở nơi này, Tố Tâm còn tưởng rằng Phó Kiến Văn sẽ uống không quen, không nghĩ tới anh cũng không hề chú ý.

"Hai người! Bưng thức ăn!" Ông chủ theo cửa sổ nhỏ gọi một tiếng.

Tầm mắt của Phó Kiến Văn nhìn về cửa sổ nhỏ nhìn tới, ông chủ đang dùng khăn lau lau chùi giọt nước ấm không may bị rớt ra khay thức ăn, tuy rằng gương mặt của ông chủ rất phổ thông, nhưng lại rất có mùi vị chính nghĩa, da thịt ngăm đen khỏe mạnh, chỉ là bên phải mắt có một vết tích của vết bỏng rất lớn, có phần doạ người.

Tố Tâm mang món ăn trở về, lại lấy cơm tẻ cho mình cùng Phó Kiến Văn.

Cơm nước xong, Tố Tâm thu dọn bàn ăn sau đó cùng Phó Kiến Văn đi ra, thấy Phó Kiến Văn mím môi không nói gì.

Tố Tâm cho rằng anh không thích quán ăn này, cô liền dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của anh: " nếu như anh không thích, về sau chúng ta liền không tới đây nữa, em cũng là đột nhiên nhớ tới phòng ăn này, nghe Bạch Hiểu Niên nói chân của chủ quán chính là bị tàn tật, cô ấy nói nếu không có chuyện gì thì tới nơi này giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ, cho nên em mới..."

"Không phải anh không thích!" Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, "Mùi vị rất tốt! Anh rất thích..."

Không biết có phải là Phó Kiến Văn an ủi mình hay không, Tố Tâm chỉ mấp máy môi ngồi vào bên trong xe, nghĩ về sau vẫn là không mang Phó Kiến Văn tới nơi này nữa, nếu như muốn giúp đỡ chuyện làm ăn cho ông chủ thì tốt hơn vẫn là đi cùng Bạch Hiểu Niên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi