CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Vậy em liền nói cho tiểu Lục một tiếng!" Tố Tâm ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, cô bấm số điện thoại của tiểu Lục, muốn đem ý của mình truyền đạt cho tiểu Lục.

Điện thoại còn chưa gọi xong, chuông cửa liền vang lên.

Thời điểm này còn không phải Đoàn Đoàn từ vườn trẻ tan học trở về sao, Tố Tâm gác điện thoại lại, một chân mới vừa nhét vào trong dép lê, Phó Kiến Văn đã nắm chặt bình nước đi ra, anh xua tay ra hiệu cho Tố Tâm ngồi xuống: "Anh đi mở cửa!"

Hai cái chân của Tố Tâm đều bỏ vào trong dép lê, sợ có khách đi vào mà cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon chướng tai gai mắt.

Điện thoại chấn động, Tố Tâm cúi đầu liếc nhìn, có bưu kiện mới, cô cầm điện thoại di động lên đồng thời tầm không tự chủ nhìn về hướng cửa ra vào phương hướng nhìn tới.

Phó Kiến Văn đã mở cửa, người đứng ở cửa vào, một tay nắm chặt chốt cửa, chặn ở nơi đó tựa hồ cũng không định mời người bên ngoài đi vào.

Trong lòng Tố Tâm căng thẳng, nhớ tới buổi kia cha ruột của Phó Kiến Văn là Khương Trình Viễn tìm đến, cô không tự chủ từ trên ghế sa lông đứng lên.

Vóc người Phó Kiến Văn cao lớn thon dài, đứng ở cửa vào chặn lại tầm mắt của Tố Tâm, cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi dày da của nam ở ngoài cửa.

Tố Tâm không nghe được Phó Kiến Văn nói chuyện cùng người ở ngoài cửa, Tố Tâm lo lắng có chuyện phát sinh, vô ý thức nhấc chân đi về hướng cửa ra vào dịch mấy bước.

"Kiến Văn, cho dù cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức trong tay ta đã vô dụng đối với cháu, nhưng khách đến cửa, cháu không mời ta đi vào ngồi một chút sao!"

Giọng nam trầm thấp dày nặng nghe tới khoảng năm sáu mươi tuổi, mang theo ý cười như là chuyện cười bình thường.

"Sở tiên sinh quý nhân bận chuyện, không tốt làm lỡ thời gian của Sở tiên sinh ngài." Giọng nói thành thục của Phó Kiến Văn cất lên, thong dong xa cách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi