CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Mặt của Sở Phương Chính tối sầm lại, lên xe, hung hăng đóng cửa xe.

Cánh tay đang ôm cánh tay của Tố Tâm trượt xuống, xuyên vào trong túi quần của Phó Kiến Văn, nắm lấy bàn tay của anh.

Đóng cửa phòng, Tố Tâm hỏi Phó Kiến Văn: "Làm sao nhiều người muốn cướp anh khỏi tay em như vậy!"

Phó Kiến Văn ôm lấy Tố Tâm từ phía sau lưng, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, hai người chuyển bước chân đi vào trong: "Cướp được đi sao!"

Hai tay Tố Tâm che ở trên cánh tay của Phó Kiến Văn đang vòng quanh eo nhỏ của mình, cười lắc đầu: "Của em rồi, ai cũng không cướp đi được!"

Hai người vừa đi vào cửa vài bước, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Tố Tâm tưởng rằng là Sở Phương Chính quay trở lại, cô ngước đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Có phải là cha của Sở Tầm chưa từ bỏ ý định, lại quay trở về rồi không!"

"Anh đi xem xem!" Phó Kiến Văn hôn lên đỉnh đầu Tố Tâm một cái, đi ra cửa kéo cửa ra.

Lần này, đứng ở ngoài cửa không phải là Sở Phương Chính, mà là người đã từng vào sinh ra tử cùng Phó Kiến Văn... Hình Phong, bây giờ đã tiến vào cao tầng của quân đội.

Nhìn thấy Hình Phong, lông mày của Phó Kiến Văn nhăn lại, ánh mắt của Hình Phong đã lướt qua Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm đang đứng ở trong phòng.

Hiển nhiên là Hình Phong nhận ra Tố Tâm, anh ta khẽ mỉm cười, gật đầu với Tố Tâm, Tố Tâm cũng là cười gật đầu.

Hình Phong chào hỏi cùng Tố Tâm sau đó mở miệng nói với Phó Kiến Văn: "Lão đại, em có chuyện muốn nói với anh, có tiện đi vòng quanh cùng em một chút không!"

Phó Kiến Văn có hơi chần chờ, sau đó gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Tố Tâm.

"Anh đi đi!" Tố Tâm đi tới cửa trước, mở tủ ra, lấy áo khoác đưa cho Phó Kiến Văn.

"Anh rất mau trở lại!"

Tố Tâm cười gật đầu.

19/20

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi