CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Chị cùng giám Hạ cũng nhanh đi về nghỉ ngơi!" Tố Tâm ôm chặt Đoàn Đoàn trong lồng ngực, nhỏ giọng nói với Phương Ngôn: "Trên đường lái xe cẩn thận!"

Phương Ngôn lời chưa kịp ra khỏi miệng, vốn định muốn hỏi Tố Tâm có phải Phó Kiến Văn không ở nhà hay không, lại cảm thấy đột nhiên hỏi như vậy quá mức đường đột, chỉ có thể gật gật đầu căn dặn Tố Tâm nghỉ ngơi sớm một chút, liền rời đi.

Đem Đoàn Đoàn thu xếp ở trên giường lớn của mình và Phó Kiến Văn, Tố Tâm rửa mặt xong đi ra nằm ở trên giường, Đoàn Đoàn lật người ra một cái, thân thể mại vùi ở trong lồng ngực của Tố Tâm, ngủ rất ngon.

Tố Tâm lôi kéo chăn đắp kín cho Đoàn Đoàn, bởi vì lo lắng cho Phó Kiến Văn mà không chợp mắt.

Đêm nay, không có Phó Kiến Văn ở bên người, đêm nay Tố Tâm cảm thấy dài dằng dặc.

Trong lòng cô ôm Đoàn Đoàn, nhưng thân thể lại không có cách nào ấm áp, cứ nghĩ tới Phó Kiến Văn viền mắt liền cay cay.

Tố Tâm hi vọng đột nhiên nghe được tiếng động vang lên ở dưới lầu, xuống lầu liền có thể thấy Phó Kiến Văn đang cởi áo khoác âu phục xuống, cô nhất định sẽ chạy vội vào trong lồng ngực của anh, ôm lấy anh thật chặt.

Đột nhiên Tố Tâm cảm giác được giường lớn mềm mại có vật nặng hạ xuống, cô chống đỡ người đứng dậy liếc nhìn...

Con mèo Anh lông ngắn mới vừa nhảy lên giường, vừa giơ chân trước lên chuẩn bị đi về phía của Đoàn Đoàn đi đến thì nhìn thấy tầm mắt của Tố Tâm đang nhìn sang phía mình, nó giơ chân trước lên nhưng lại chậm chạp không có hạ xuống, ngược lại xoay người chuẩn bị tránh đi, nhưng lại không nhịn được hướng về phía Tố Tâm thăm dò nhìn tới.

Thấy Tố Tâm không có ý định đuổi nó, Mèo Mập ngồi xổm ở bên giường liếm liếm khóe môi, cuối cùng lựa chọn theo sát chân của Tố Tâm sau đó cuộn tròn thân thể nằm ở bên dưới.

Tố Tâm nhắm lại con mắt toan trướng của mình, thân thể dịch chuyển về phía Đoàn Đoàn để nằm sát con hơn một ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi