CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Vả lại, khi những người kia đến Hải Thành, Cố Thanh Thành cũng đã phái người đi tới gần bảo vệ sự an toàn Lục Tân Nam cùng Đường Tranh rồi.

Đường Tranh lén lút cũng có chút thế lực ở Hải Thành, coi như là thật sự xảy ra chuyện gì, ngược lại là cũng không sợ cái gì, nhưng mọi việc luôn có vạn nhất.

Phó Kiến Văn rút ra một điếu thuốc kẹp ở khớp ngón tay, đứng ở bên cạnh bàn, nhìn qua Đường Tranh cùng Lục Tân Nam đang chau mày ngồi ở trên ghế sa lon, ung dung thong thả nói: “Chờ người khác tới thăm dò, chờ đến khi thăm dò kết thúc sau đó để bọn họ tin tưởng bất luận là người nào trong số chuang ta đều không phải là người mà bọn họ muốn tìm, chẳng bằng dùng phương pháp thẳng thắn dứt khoát nhất...”

Lục Tân Nam nhìn qua Phó Kiến Văn, con mắt nhẹ nhàng co rút: “Ý của cậu là, liền trừng trị bọn họ ở Hải Thành!”

Phó Kiến Văn cúi đầu dùng lửa nhen nhóm điếu thuốc lá, vung mạnh tay một cái để diệt lửa sau đó tiện tay đem điếu thuốc lá ở khóe môi dời đi, khóe môi tràn ra khói trắng, khiến cho hai con ngươi thâm thuý của anh mơ hồ lạnh ngắt.

“Ở trên địa bàn Hải Thành mà chúng ta còn để người khác khi dễ có phải chúng ta quá vô năng rồi hay không!” Đường Tranh nhẫn nại lâu như vậy, cũng thực sự không muốn nhẫn nại thêm rồi.

“Mình biết hai người các cậu vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì sợ sẽ mang đến phiền toái gì cho Thanh Thành.” Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, ngữ khí không chút gợn sóng như thường, “Nhưng nếu làm đầu rắn... thì phải có bộ dáng của nó.”

“Lão Cố làm việc có kết cấu đúng mực của mình, chúng ta bên này muốn tùy tiện hành động, có muốn nói một tiếng với Lão Cố bên kia một chút hay không!” Đường Tranh hỏi.

Điện thoại di động của Phó Kiến Văn chấn động, bàn tay mang theo điếu thuốc lá của anh cầm điện thoại di động lên, thấy là một cái ƯeChat, anh mở ra đồng thời mở miệng nói: “Nếu chúng ta làm việc mà quá nhân nhượng quá chú ý đến Thanh Thành bên kia, chính là mang đến phiền phức cho cậu ấy...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi