CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Anh buông cánh môi của Tố Tâm ra, nhìn xem hai con mắt mê ly của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mê ly như mang theo men rượu, ngón tay thon dài kéo áo của cô xuống, che kín thân thể mềm mại trắng nõn mỹ hảo kia, tiếng nói khàn khàn lợi hại: “Anh dẫn em đi tắm!”

Tố Tâm gật gật đầu, cô cho rằng một khi đã tiến vào phòng tắm, hai người sẽ chính là một trận kịch liệt.

Thật không nghĩ đến Phó Kiến Văn chỉ đơn giản là ôm cô tiến vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ...

Động tác mềm nhẹ dùng khăn tắm lớn đem Tố Tâm bao lấy, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm, để cho cô ngồi ở trong lồng ngực của mình, thổi tóc giúp cô, năm ngón tay nhẹ nhàng kích thích mái tóc dài, động tác ôn nhu vô cùng.

Kèm theo tiếng máy sấy ông ông là nhịp tim mạnh mẽ kiên cố của Phó Kiến Văn, Tố Tâm vẫn là không chống đỡ được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Phó Kiến Vân đóng máy sấy, nghe được tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng trong lồng ngực, anh cúi đầu liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình, khóe môi mỉm cười, hạ một nụ hôn lên đỉnh đầu của cô, trong hơi thở tất cả đều là hương vị của dầu gội đầu.

Phó Kiến Văn còn chưa kịp đổi áo ngủ cho Tố Tâm, sợ mức động tác quá mạnh sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của cô, anh nhẹ nhàng thả cô nằm ở trên giường, rút khăn tắm ra, đắp chăn lên.

Thời gian Phó Kiến Văn không ở bên người, cả người Tố Tâm đều mệt mỏi nhưng không thể nào ngủ ngon giấc, hiện tại Phó Kiến Văn đã trở về, trong thần kinh căng thẳng cũng bình tĩnh lại, cô đúng là quá mệt nhọc!

Từ khi rời khỏi Tố gia, sau đó Tố Tâm rất ít khi ngủ ngon giấc như vậy.

Phó Kiến Văn vuốt ve mái tóc dài của Tố Tâm, hôn xuống gò má của cô, khắp nơi đều là đau lòng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi