CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đêm cung

Tại một căn phòng dưới lòng đất, Lục Tân Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay kéo lên đến khuỷu tay, trên cánh tay mơ hồ có thể thấy được vết máu còn chưa được rửa sạch sẽ.

Anh ta dựa cửa, vứt đầu mẩu thuốc lá ở trong tay xuống đất, dùng mũi chân vê diệt sau đó móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo nhưng không có lấy điếu thuốc ra, dùng sức nắm một cái mới phát hiện trong hộp điếu thuốc lá đã không còn điếu nào.

Lục Tân Nam vò hộp thuốc lá ở trong tay, tiện tay ném ở một bên, không còn điếu thuốc lá tâm tình có phần buồn bực, anh ta nghiêng đầu hỏi hai người thủ hạ của Đường Tranh đang canh giữ ở cửa thang máy: “Có thuốc lá không!”

Bên trong giọng nói của Lục Tân Nam tất cả đều là là khàn đục.

Trong đó một người gật gật, sau đó đem hộp thuốc lá của chính mình móc ra đưa cho Lục Tân Nam, có chút ngượng ngùng: “Lục tổng, thuốc lá của tôi không thể nào tốt...”

Người kia hai tay đưa hộp thuốc lá lên, tầm mắt của Lục Tân Nam quét qua, cười khẽ: “So với không có thì quý hơn rồi”

“Cái kia... Lục tổng, ngài tự cầm lấy ra!” Người kia trung thực mở miệng.

Con mắt của Lục Tân Nam quét qua người đàn ông vóc người khôi ngô tuấn tú đứng ở trước mặt mình, Đường Tranh xác thực sẽ chọn người, đã là thủ hạ thì cũng không cần lưu ý đến vẻ ngoài, thành thật trung thành mới là quan trọng nhất.

Lục Tân Nam rút ra một điếu thuốc, sau đó trả lại trở lại, lấy ra cái bật lửa, đè xuống, ánh lửa chập chờn yếu ớt khiến cho gương mặt thâm thuý của Lục Tân Nam lúc sáng lúc tối.

Thu rồi cái bật lửa lại, Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá ở khóe môi dời đi, làn khói tản đi sau đó anh ta nói với người đàn ông vừa nãy còn đứng ở trước mặt mình: “Đi trông coi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi