CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm xem Weibo của mình xong, mở weibo của Phó Kiến Văn ra.

Tin tức đầu tiên của Phó Kiến Văn chính là công bố tin tức bọn họ tổ chức hôn lễ., văn tự mỏng manh cùng một bức hình Tố Tâm chọn áo cưới...

Khoé môi Tô Tâm không nhịn được mỉm cười, nhìn về phía Phó Kiến Văn: “Lần trước lúc em thử áo cưới, anh một mực không chịu tiến vào gian phòng xem, hai ngày nữa áo cưới sửa chữa xong rồi, đến lúc đó nhà thiết kế đem áo cưới mang đến đây, em sẽ mặc cho anh xem!”

Phó Kiến Văn bưng chén nước lên uống một hớp, con mắt chuyển hướng nhìn xem Tố Tâm, anh gác lại chén nước sau mới nói: “anh không nhìn...”

“Muốn để cho ngày hôn lễ một chút cảm giác thần bí sao!” Tố Tâm cười hỏi.

Phó Kiến Văn lắc đầu, tựa hồ đã tưởng tượng đến hình ảnh Tố Tâm mặc đồ cưới, màu mắt đều trở nên thâm trầm hơn, hầu kết khêu gợi buông lỏng: “Anh sợ không nhịn được xé nó ra!”

Tố Tâm ngẩn ra, không nghĩ tới Phó Kiến Văn dĩ nhiên lại nói một câu như vậy, con mắt to trong suốt sạch sẽ của cô giương thật to nhìn qua Phó Kiến Văn.

Nhìn cô vợ nhỏ của mình một mặt kinh ngạc, Phó Kiến Văn nghe được âm thanh của tiếng nước sôi, anh đứng dậy pha cho Tố Tâm một bát nước thuốc giải cảm, bưng tới đặt ở trước mặt cô: “Thị giác đã hưởng thụ xong sau đó anh cũng chỉ còn cách xé nó ra rồi.”

“Tại sao phải xé! Thật tốt cởi ra không được sao!” Tố Tâm dở khóc dở cười, “Áo cưới xinh đẹp như vậy, mắc như vậy...”

Phó Kiến Văn một bộ hứng thú mười phần với vấn đề xé rách áo cưới, cái gì quý... Cái gì xinh đẹp, đối với Phó Kiến Văn mà nói toàn bộ đều là phù du.

“Uống thuốc cảm đã...” Phó Kiến Văn ra hiệu cho Tố Tâm uống bát nước thuốc ở trước mặt.

Lông mày Tố Tâm căng thẳng, mũi sát vào ngửi một cái, mùi vị khổ sở phảng phất đã lan tràn ở khóe môi.

“Lớn bao nhiêu rồi còn sợ uống thuốc!” Bên trong tiếng nói của Phó Kiến Văn đều là ý cười cưng chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi