CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Ba viên cúc áo mở rộng, bộ ngực đầy ắp như ẩn như hiện, mơ hồ xuất hiện dưới vạt áo, chính là hai cái chân thẳng tắp dài nhỏ trắng nõn, đường cong xinh đẹp thập phần mê người.

Trên người mang theo nhiệt độ của áo sơmi, mùi vị của Phó Kiến Văn lẫn vào mùi thơm sữa tắm chui vào xoang mũi, khiến cho Tố Tâm không thể khống chế nhịp tim đập nhanh hơn.

Làm cho cô bắt đầu sinh một loại mong muốn, muốn gắt gao ôm ấp Phó Kiến Văn, Tố Tâm mở viên cúc áo thứ tư, ngón tay đều đang run rẩy, loại ý nghĩ muốn cấp thiết chui vào người Phó Kiến Văn xuất hiện đầy trong não, khiến cho cô có chút đầu váng mắt hoa...

Tố Tâm nhìn mặt mình có phần đỏ, thật sự để như vậy chụp ảnh được hay sao?

Lớn như nhưng chụp ảnh kiểu này Tố Tâm còn chưa từng thử qua...

“Cốc Cốc Cốc ”

Tiếng gõ cửa truyền đến, theo bản năng Tố Tâm đi kéo vạt áo sơmi để che khuất chân của mình, sợ Phó Kiến Văn đột nhiên đi vào.

“Xong chưa!” Phó Kiến Văn giục.

Tố Tâm sít sao lôi kéo áo, hắng giọng một cái lên tiếng: “Lập tức!”

Tố Tâm có chút do dự, cô đem viên cúc áo thứ tư cài lại, chần chờ ở giữa lại mở ra...

Kéo cửa phòng rửa tay ra, Phó Kiến Văn đang mặc T-shirt, anh nghe được tiếng vang liền quay đầu, đập vào mắt chính là thân thể xinh đẹp được bao bọc trong chiếc áo sơmi của Tố Tâm.

Một tay Tố Tâm nắm chặt cửa phòng rửa tay, một tay vịn khung cửa, tóc dài đen nhánh xoã tung hơi buông xuống bên hông, bên trong áo sơmi trắng, nổi bật lên da thịt như tuyết của Tố Tâm, theo động tác đỡ khung cửa, trước ngực mỹ hảo như ẩn như hiện.

Không biết là bởi vì thật không tiện hay là không khí man mát, mũi chân của Tố Tâm vi vi kiễng lên, hai chân trắng nõn như ngọc khép lại cùng nhau.

....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi