CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thân thể của Phó Kiến Văn dường như bị lửa thiêu đốt, huyết khí cực tốc tuôn tới hạ thân, thân thể căng thẳng đứng ở cửa vào, trong con cũng có chứa ngọn lửa.

Bàn tay của Tố Tâm buông ra khỏi khung cửa, hai tay đặt sau lưng, nhấc chân đi về hướng Phó Kiến Văn.

Bàn tay đang nắm chặt chốt cửa của Phó Kiến Văn bỗng dùng sức nắm chặt hơn, tận lực khắc chế hầu như muốn cắn nát răng hàm của mình!

Anh nhớ tới cô vợ nhỏ của mịn trước kia chỉ cần động một cái là mặt đỏ tim đập, hiện tại lại càng ngày càng câu hồn, câu hồn đến để cho Phó Kiến Văn không dời nổi mắt, thậm chí muốn cứ như vậy cùng cô chết ở trên giường!

“Em mặc áo sơ mi của anh, đẹp mắt không!” Tố Tâm đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, tay nhỏ trắng nõn theo lồng ngực của Phó Kiến Văn vuốt ve hướng lên trên, leo lên bả vai của anh.

Tố Tâm nghe được âm thanh Phó Kiến Văn khóa trái cửa, trái tim cô đập bịch bịch.

Bàn tay lớn của anh theo chốt cửa dời đi, nắm lấy eo nhỏ của Tố Tâm, quay người đem người đặt ở trên ván cửa...

Thân thể của Tố Tâm nóng bỏng, cách một tầng áo sơmi thật mỏng, nổi bật lên nhiệt độ có chút lạnh lẽo của Phó Kiến Văn, Tố Tâm ngượng ngùng cắn môi dưới.

Giọng nói của Phó Kiến Văn khàn khàn rối tinh rối mù: “Không chỉ đẹp mắt! Anh dám khẳng định còn ăn thật ngon!”

Tố Tâm đi chân trần ở trên mặt đất, hai gò má nóng bỏng, thấy Phó Kiến Văn cúi đầu xuống, cánh tay đang vòng quanh phần gáy của Phó Kiến Văn nắm chặt, nhón chân lên, ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của anh.

Cái miệng nhỏ bị khoá lại, Tố Tâm phối hợp ôm hôn vô cùng nghiêm túc, toàn thân căng thẳng, nóng rực, hô hấp trở nên ngổn ngang.

Bị thân thể rắn chắc của Phó Kiến Văn gắt gao chống đỡ ở trên ván cửa, Tố Tâm một mực kiễng nhọn chân, run rẩy, chân nhỏ có xu thế bủn rủn đi xuống, nhưng thân thể của Phó Kiến Văn lại càng thêm lửa nóng, như là muốn nhóm lửa trên người Tố Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi