CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Từ lần đó ở Dubai, lúc Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn xảy ra tai nạn xe cộ, cô liền suy nghĩ rõ ràng...

Người sống phải quý trọng nhất chính là hiện tại, dù sao kẻ nào cũng không biết rồi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Dường như Tố Tâm nói, mỗi ngày cô cùng Phó Kiến Văn Điềm Điềm Mật Mật, ngọt ngào cả đời này cũng không đủ, nào có thời gian đi hoài nghi... Đi ghen tuông!

“Lại nói...” Tố Tâm vươn tay trái ra đặt dưới vòi cảm ứng nước rửa tay, nhận chút bọt nước, vừa xoa nắn hai tay vừa ngẩng đầu, xuyên thấu qua tấm gương nhìn xem Phương Ngôn hai tay ôm lấy cánh tay dựa tường mà đứng, mở miệng cười, “Người khác có ý nghĩ với chồng em, nói rõ chồng em ưu tú, mà vợ của anh ấy lại là em, này nói lên em là ưu tú nhất!”

Phương Ngôn bị luận điệu của Tố Tâm chọc cho cười cười: “Được được được! Em lợi hại! Em ưu tú nhất!”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Ngôn cuối cùng cũng đã rõ ràng, tại sao mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng người cuối cùng có thể trở thành vợ của Phó Kiến Văn chỉ có Tố Tâm.

Tố Tâm rửa tay xong giật hai tấm giấy vệ sinh xoa xoa tay, cùng Phương Ngôn đi ra khỏi phòng rửa tay trở về phòng riêng.

Tiếng bước chân của hai người đi xa, một ô vuông trong phòng rửa tay bị đẩy ra, Sở Tầm từ bên trong đi ra...

Cô ta cắt một cái đầu ngắn trông có chút mùi vị già giặn, son môi màu đỏ đậm, váy ngắn màu vàng nhạt, eo nhỏ chân dài, mặt trên khoác một chiếc áo khoác, oác khoác lướt xuống khỏi một bên bả vai, một vên treo ở trên vai... Bất cứ lúc nào có thể lướt xuống.

Nếu như không phải Sở Tầm đã ở trạng thái say rượu, mặc đồ này nhìn lên nhất định sẽ vô cùng thành thục hào phóng lại không mất vẻ ung dung hoa quý.

Giày cao gót đạp ở trên nền đá cẩm thạch trong phòng rửa tay, tiếng bước chân ngổn ngang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi