CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Sở Tầm ngửa đầu nhìn về Phương Ngôn.

Thấy Sở Tầm không có đưa tay tiếp nhận áo khoác, Phương Ngôn đem áo khoác để vào khuỷu tay của mình, kéo cái ghế ra, ngồi xuống ở đối diện Sở Tầm, duỗi dài một chân, từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu ngậm ở khóe môi, hỏi Sở Tầm: “Có muốn không!”

Sở Tầm giơ tay lau nước mắt một cái, lắc đầu.

Phương Ngôn đem điếu thuốc lá nhen nhóm: “Đều nói trên thế giới này, người có thể làm thành đại sự đều là đàn ông, bởi vì chỉ có đàn ông mới đủ tuyệt tình! Trước đây, dưới cái nhìn của tôi, giám đốc Sở chính là loại người Mà có thể làm thành đại sự! lý lịch của cô đẹp đẽ đến mức bất kỳ người đàn ông nào cũng phải kính nể cùng than thở! Lúc tôi nhìn vào lý lịch của cô... Cá nhân tôi còn cho rằng cô hẳn là loại người cường đại đến mức không cần đàn ông, không cần tình cảm yêu đương!”

Phương Ngôn cầm qua cái gạt tàn thuốc, gạt gạt tàn thuốc: “Bởi vì trên thế giới này, yêu cầu với phụ nữ luôn luôn nghiêm khắc, ở trên thế giới này, phụ nữ tuyệt đối không thể vừa chinh phục được thế giới, vừa có thể nắm giữ tình yêu xinh đẹp như truyện cổ tích! lý lịch của cô xuất sắc đến nỗi để cho người khác hâm mộ... nhưng lại không có cách có thể chinh phục được người đàn ông mà mình yêu! Người đàn ông mà cô hâm mộ và muốn chinh phục, chắc chắn sẽ không thích cô!”

Sở Tầm có phần ngây ngất, nhìn Phương Ngôn trước mắt biến thành hai người, nhưng đầu óc lúc này vẫn tính là rõ ràng.

“Đã như vậy, tại sao cô phải đem mắt của mịn đặt ở trên người đàn ông, mà không phải là ở trên chuyện sự nghiệp của cô! Nếu như sự nghiệp của cô không ngừng tiến lên phía trước, rồi sẽ gặp được người đàn ông mà cô yêu đồng thời cũng yêu cô!”

Phương Ngôn nói xong, đem nửa điếu thuốc lá chưa hút xong dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, đem áo khoác đưa cho Sở Tầm: “Cần tôi giúp cô gọi xe không!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi