CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Bình thường chỉ cần Phó Kiến Văn vừa hôn Tố Tâm như thế, cả người cô liền sẽ mềm thành một vũng nước, bây giờ tại sao có thể lớn mật như vậy...

Nhưng Phó Kiến Văn có phản ứng hay không cô không biết, ngược lại là tự mình hôn đến nỗi trong cơ thể bỗng xuất hiện một làn sóng đập nát lý trí của mình, thần trí của Tố Tâm bị khí tức của Phó Kiến Văn mê hoặc, cả người đều nổi lên một tầng da gà!

Phó Kiến Văn chống thân thể ngồi vững dậy, nhất định không có chịu nằm xuống, dẫn tới cánh tay của Tố Tâm căn bản là không đủ để với tới quần áo ở nhà của anh!

Thân thể cảm nhận được Phó Kiến Văn đã động tình, hô hấp của Tố Tâm càng ngày càng gấp rút, thân thể Phó Kiến Văn còn chưa kịp mềm đi xuống thì thân thể của cô đã mềm xuống trước, tay nhỏ đi với quần áo ở nhà của Phó Kiến Văn không biết từ lúc nào đã quàng lấy eo của anh, ngón chân co ro, loại cảm giác tê tê dại dại lan tràn toàn thân, cho dù là gãi toàn thân đều không thể cảm thấy bớt khó chịu.

Phát hiện bàn tay nóng bỏng của Tố Tâm dò vào trong quần áo của mình, nắn bóp da thịt mềm mại, Tố Tâm nhẫn nại không phát ra tiếng hừ nhẹ.

Áo ngực bị cởi ra, quần áo ở nhà cũng bị cởi đi xuống...

Sống lưng tiếp xúc với không khí có phần rét run, nhưng phần da thịt kề sát trước ngực Phó Kiến Văn lại nóng hừng hực, khiến cho Tố Tâm cảm thấy như mình đang bị rơi vào hai tầng Băng Hỏa!

Một ít lí trí còn sót lại làm cho cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Kiến Văn, con mắt rực rỡ mang theo mê ly, khiến cho gương mặt trắng mịn tỉ mỉ càng có vẻ mê người.

“Không phải mặc quần áo cho anh sao!” Tố Tâm hỏi.

Làm sao bây giờ lại biến thành cởi quần áo của cô ra vậy!

Phó Kiến Văn vươn mình đem Tố Tâm ép dưới thân thể, anh cúi người hôn xuống môi, phần gáy cùng xương quai xanh của cô, không nói lời nào, tùy hứng làm bậy trước khi Đoàn Đoàn trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi