CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn cố ý nhào nặn eo nhỏ của Tố Tâm, đem người kéo vào trong ngực của mình: “Điếu thuốc lá đâu có ngọt ngào bằng em!”

Tố Tâm đỏ mặt, hai tay đẩy lồng ngực của Phó Kiến Văn ra, ánh mắt nhìn đến hộp quà màu hồng phấn đặt ở trên bàn, hỏi: “Anh... anh có còn muốn cho em xem lễ vật nữa không đây!”

Ánh mắt của Phó Kiến Văn liếc nhìn quà mà mình chuẩn bị cho Tố Tâm, ý cười trong đáy mắt anh càng sâu, anh buông Tố Tâm ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mở ra.

Lỗ tai của Tố Tâm đỏ lên, cô trừng Phó Kiến Văn một cái, không có ngăn cản hành động kéo ngăn bàn lấy điếu thuốc lá ra của anh.

Tố Tâm đem hộp quà lấy ra khỏi túi giấy, loay hoay mở ra.

Trong miệng Phó Kiến Văn ngậm một điếu thuốc lá, đứng ở phía trước cửa sổ, anh mở cửa sổ ra, cúi đầu nhen nhóm điếu thuốc lá, rất hứng thú nhìn xem biểu hiện của Tố Tâm.

Thấy cô cởi cái nơ con bướm trên cái hộp ra, hầu kết Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nhún, khóe môi tràn ra khói trắng, mơ hồ khiến ngũ quan của anh trở nên lãnh túc hơn.

Tố Tâm mở hộp ra, nhìn xem một mảnh lông vũ màu hồng nhạt trong hộp được gấp chỉnh tề xinh đẹp thả ở trong đó... Giống như là quần áo!

Tay cô vừa cầm bộ quần áo kia lên, đưa nó xuất hiện hoàn toàn ở trước mắt mình...

Gương mặt Tố Tâm liền đỏ thấu triệt, ngón tay run rẩy nắm bộ quần áo thật ít vải vóc này.

Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ nhắn đang đỏ cả người của mình, màu mắt càng sâu.

Tố Tâm nhanh chóng đem “Lễ vật” để lại vào trong hộp quà, lông vũ như là bị gió thổi khẽ tung bay.

“Phó Kiến Văn!” Tố Tâm quay đầu trừng Phó Kiến Văn một cái, nhưng tròng mắt không giấu được ý cười cùng sự ngượng ngùng, căn bản không doạ được người.

Phó Kiến Văn thở ra một làn khói, một tay bỏ túi, ngón tay mang theo khói trắng lượn lờ, mảnh khói mù tản đi, tròng mắt sâu thẳm tràn ngập ý cười của Phó Kiến Văn hiện ra, đặc biệt gợi cảm đẹp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi