CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

“Tiểu Lục! Cậu mau buông thiếu phu nhân ra!” Diệp quản gia vội mở miệng.

Phó Kiến Văn mở cửa phòng, hai tay bỏ túi đứng ở nơi đó, vẻ mặt lãnh đạm nhìn xem bị tiểu Lục bắt được cổ tay của Diệp Tử Kỳ, ánh mắt sâu thẳm như đêm khuya: “Diệp quản gia, sáng sớm có chuyện gì, còn mang theo Diệp Tử Kỳ đến nào ở cửa nhà chúng ta!

Quản gia Diệp đang khuyên tiểu Lục thả Diệp Tử Kỳ ra thì nhìn thấy Phó Kiến Văn, ông ta cũng không thèm đoái hoài tới Diệp Tử Kỳ nữa, mà nhanh chóng nói với Phó Kiến Văn: “Tiểu thiếu gia! Tối ngày hôm qua lão gia trở về nhà cũ náo lạon cùng lão phu nhân một trận, lão gia nói Phó Thiên Tứ mất tích sau đó bắt lão phu nhân giao Phó Thiên Tứ ra! lão phu nhân tức giận đến nỗi ngất đi được đưa đi bệnh viện! Lão gia bây giờ tựa như phát điên ở bệnh viện, ông ấy ngắn cản bác sĩ không cho lão phu nhân dùng thuốc, nói nếu như lão phu nhân không nói ra Phó Thiên Tứ ở nơi nào, ông ấy sẽ không cho lão phu nhân dùng thuốc! Tiểu thiếu gia, cậu hãy mau đi xem một chút! chậm trễ nữa sợ là sẽ xảy ra chuyện mất!”

Tính tình của quản gia Diệp bình thường rất trầm ổn, vào lúc này gấp đến nỗi nói vô cùng nhanh.

Tiểu Lục thấy Phó Kiến Văn đi ra, liền nhanh chóng bỏ qua Diệp Tử Kỳ, đáy mắt không che giấu căm ghét.

“Phó Kiến Văn! Cậu đắc trí cái gì! Cậu cho chó săn của mình đến Diệp gia chúng tôi náo đến mức gia đình không yên! Con của tôi chỉ là đem con nhà các người đẩy vào trong trong hồ, lẽ nào Phó Thành không có nhảy hồ trả lại các người rồi! Các người chơi loại này đúng là buồn nôn chết người khác mà!”

Diệp Tử Kỳ hướng về phía Phó Kiến Văn, ồn ào, nhìn xem ngũ quan lạnh lùng của anh, trong lòng Diệp Tử Kỳ không phải là không có sợ, nhưng là bây giờ đều đã náo đến nơi này, lẽ nào cô ta bởi vì sợ hãi mà sẽ ảo não trở lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi