CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

“Trợ lý Giản, ông làm sao dám! Cho dù bây giờ tôi không phải là thiên kim của Diệp gia, ông gọi tôi một tiếng Phó phu nhân thì cũng phải biết Phó Thành chính là người thừa kế của tập đoàn Khải Đức, tôi...”

“Đại tiểu thư, Tiểu Tiểu Tỷ! Mời...” trợ lý Giản không đợi Diệp Tử Kỳ nói xong, đã không có kiên nhẫn nghe tiếp, cung kính mở miệng.

Cô gái trẻ cười gằn, trừng mắt lên nhìn Diệp Tử Kỳ, đỡ mẹ của mình đi lên bậc thang.

Quản gia Lưu cười nói với Diệp Tử Kỳ: “Phó phu nhân, đồ vật đã được rời toàn bộ ra ngoài...”

Diệp Tử Kỳ liếc nhìn bóng lưng của trợ lý Giản, cô ta dùng ngón tay chỉ vào quản gia Lưu, cùng những người hầu đang chế giễu cô ta, viền mắt đỏ bừng, cô ta trợn mắt lên, nói: “quản gia Lưu, các người đều nhớ kĩ cho tôi, lời của đứa cháu hoang kia nói không sai, phong thủy luân chuyển! Các người đều chờ cho tôi!”

Nói xong, Diệp Tử Kỳ quay đầu tức giận quát người hầu: “Không phải muốn đuổi chúng ta đi sao! Còn không đem đồ vật mang lên xe!”

Diệp Tử Kỳ mở khoá xe.

Quản gia Lưu liếc nhìn chiếc xe kia, mở miệng cười: “Xin lỗi Phó phu nhân, chiếc xe này cũng là tài sản của Diệp gia, ngài không có quyền lái đi! Cần tôi giúp cô gọi xe không!”

Cô gái nhỏ đang đi vào cửa nghe thấy như thế liền quay đầu lại, che miệng cười một tiếng.

Trong ngực Diệp Tử Kỳ đau như là bị vạn mũi tên xuyên qua, ngay cả dũng khí quay đầu lại đều không có.

“Không cần!” Diệp Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Tử Kỳ mang theo cha cùng hai đứa bé và hành lý kéo ra khỏi Diệp gia, đang dùng phần mềm gọi xe phần để trở về khách sạn, liền nghe thấy cha của mình còn nhớ mãi không quên lọ thuốc hít, Diệp Tử Kỳ bị tức đến phát khóc: “Lọ thuốc hít lọ thuốc hít! Sao cha chỉ nhớ kỹ một cái lọ thuốc hít! Cha, người có biết bây giờ người đã không còn là người thừa kế của Diệp thị nữa hay không! Hiện tại chúng ta muốn đi khách sạn... Ta còn phải dùng phần mềm gọi xe đây!”

.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi