CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn ôm Đoàn Đoàn, Tố Tâm cùng Phó Thiên Tứ mang theo đồ vật đứng song vai ở đấy, tiểu Lục mang theo đồ vật đứng ở phía sau.

Chú dì Phúc biết hôm nay Đoàn Đoàn muốn tới, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người liền chạy bộ ra đón.

Cửa vừa mở ra, chú dì Phúc vội vàng đưa tay đi ôm cục thịt nhỏ manh nha cộc cộc trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, Tố Tâm liếc mắt liền nhìn thấy Khương Trình Viễn từ trong nhà đi ra.

Tố Tâm ngẩn ra.

Cha ruột của Phó Kiến Văn làm sao biết chú dì Phúc ở nơi này!

Mới vừa rồi ở trên đường đi bộ vào đây, Tố Tâm đã nói với Đoàn Đoàn rồi, nói nếu như một lúc nữa ông bà nội Phúc muốn ôm mình thì Đoàn Đoàn nhất định phải ngoan ngoãn, bởi vì ông bà nội thật sự rất yêu thích Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn rất nghe lời, lúc chú dì Phúc muốn ôm, nhóc liền vô cùng ngoan ngoãn duỗi cánh tay đi qua để ôm.

Tố Tâm nghiêng đầu liếc nhìn Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn đem Đoàn Đoàn đưa cho chú dì Phúc sau đó tầm mắt cũng nhìn về hướng Khương Trình Viễn.

Nhưng tầm mắt của Khương Trình Viễn lại dính vào trên người Đoàn Đoàn, hai bàn tay của ông ta nắm thành quả đấm, không hề chớp mắt nhìn qua Đoàn Đoàn, viền mắt đều đỏ, lại khắc chế không dám tiến lên.

“Chú Phúc... Trong nhà có khách sao!” tầm mắt của Phó Kiến Văn thu lại, trong giọng nói mang theo ý cười, giọng trầm thấp nhu hòa.

Dì Phúc đang ôm Đoàn Đoàn có chút sững sờ, có phần không rõ lắm, đây không phải là cha của Phó Kiến Văn sao, làm sao Phó Kiến Văn lại tỏ ra không quen hiết.

Chú Phúc cùng dì Phúc quay đầu lại nhìn về phía Khương Trình Viễn...

Đoàn Đoàn được dì Phúc ôm vào trong ngực, cánh tay ngắn ngủn của nhóc ôm lấy cổ của dì Phúc, thân thể nhỏ cũng quay đầu đi xem Khương Trình Viễn, mũ của áo khoác quá lớn nên đã che khuất gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn, che lại nửa tầm mắt của nhóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi