CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Chú Phúc cùng dì Phúc nghe được bỗng rơi vào trong mơ hồ, người thiếu niên đẹp trai này không phải là em trai Tố Tâm sao! Vậy tại sao chị gái của cậu ta lại nuôi nấng Phó Kiến Văn!

Tiểu Lục vẫn luôn ngồi ở một bên không xen mồm vào, lúc: “Chú Phúc, dì Phúc, vị này chính là Phó Thiên Tứ, chính là con trai... của ông ngoại Phó tổng nhà chúng ta, theo bối phận thì tính là cậu của Phó tổng.”

Tiểu Lục không dùng từ “Con riêng” để xưng hô Phó Thiên Tứ.

Chú Phúc cùng dì Phúc đều trợn to mắt, một mặt không thể tin tưởng.

Không phải bên ngoài đều đang đồn, Phó Kiến Văn đang tranh cướp tập đoàn Khải Đức cùng người con riêng này sao! Làm sao Phó Kiến Văn lại đưa người con riêng này tới đây!

Liên quan tới chuyện sinh hoạt của Phó Kiến Văn, chú dì Phúc chưa bao giờ hỏi đến, thứ nhất là cảm thấy đó là chuyện của Phó Kiến Văn không phải chuyện của mình, thứ hai cũng biết là mình không đủ phân lượng.

Hai người cảm thấy có thể là ngoại giới đồn sai rồi cho nên cũng khó nói.

Chỉ là, bối phận của thiếu niên này đột nhiên bay lên đến chức cậu của Phó Kiến Văn, này làm cho chú dì Phúc... Cũng không biết nên đối xử với Phó Thiên Tứ như thế nào rồi!

Còn có thể... nói chuyện với Phó Thiên Tứ như một đứa trẻ sao!

“Chú Phúc, dì Phúc, tuy rằng bối phận của Thiên Tứ chính là cậu của Phó Kiến Văn, nhưng là đến cùng vẫn còn là con nít, hai người coi cậu ta là đứa trẻ là được rồi...” Tố Tâm cầm chén trà trong tay đặt ở trên bàn trà, nhìn xem Đoàn Đoàn cười cười, “Đối xử giống như Đoàn Đoàn là tốt rồi!”

Phó Thiên Tứ nghe được Tố Tâm nói như vậy, lỗ tai đột nhiên đỏ rối tinh rối mù, cậu ta quay đầu làm bộ nhìn chằm chằm cái chén trong tay của chính mình, hầu kết nhẹ nhàng nhúc nhích qua một cái.

Cho rằng... đối xử giống như Đoàn Đoàn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi