CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tô Mạn Mạn từ trong phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy Lý Mục Dương, con mắt của Tô Mạn Mạn nhắm lại, nhớ rõ internet đã từng nói, vị tiên sinh này là một đại phú hào, từ nước Mỹ phiêu diêu qua biển lại đây theo đuổi Tố Tâm.

“A... đây là ai vậy, là phú hào thì đều có thể tiến vào nhà vệ sinh nữ hay sao! Hay là ta gào thét một tiếng cho mọi người đều đi vào vây xem một chút!” Tô Mạn Mạn ngoài miệng thì cười, nhưng trong giọng nói lại lạnh cực kỳ.

Trong tầm mắt của Lý Mục Dương căn bản không có Tô Mạn Mạn, chỉ cười nói với Tố Tâm: “Hai lần, Tố Tố, em thiếu tôi hai lần, lần thứ nhất chúng ta ngồi cùng một chỗ uống cà phê, lần này ân tình này, tôi hi vọng có thể đổi được cùng em ăn một bữa cơm...”

Tô Mạn Mạn mới chịu mở miệng, Tố Tâm nắm lấy cổ tay Tô Mạn Mạn: “Xin lỗi, tin tức của ngài cũng không hề lấy lòng được tôi! Cùng ngài ăn cơm, tôi sợ không nuốt trôi!”

Lý Mục Dương mỉm cười, con ngươi thâm thúy khiến cho người ta nhình không thấu: “Một bữa cơm, đổi lấy dưỡng nữ của Cố Thanh Thành, cái chuyện làm ăn này có lời hay không có lời, Tố Tố, em tự mình tính!”

Nắm đấm bên người Tố Tâm càng ngày càng nắm chặt, móng tay rơi vào trong lòng bàn tay, đau đớn.

“Lần này bắt được dưỡng nữ của Cố Thanh Thành, không chỉ người của chúng ta, bởi vì dưỡng nữ của Cố Thanh Thành đã chạy trốn mấy lần, đã bị đánh đến nỗi vết thương chằng chịt rồi, người của tôi đã thương lượng với bọn họ, nếu như lần sau dưỡng nữ của Cố Thanh Thành lại chạy trốn, liền đánh gãy hai chân!” Đáy mắt của Lý Mục Dương mang theo vài phần hờ hững, “Dưỡng nữ của Cố Thanh Thành hẳn là đang nghĩ biện pháp chạy chốn, em phải cân nhắc nhanh lên một chút! Bằng không thì... cứu được người trở về rồi chỉ sợ đã gãy chân!”

Lý Mục Dương sâu sắc nhìn Tố Tâm một cái, nhìn thấy gương mặt Tố Tâm đã trắng bệch, nụ cười thong dong chắc chắn: “Tôi chờ điện thoại của em...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi