CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm thở phào một hơi, Cố Thanh Thành bị thương, Phó Kiến Văn gấp gáp chạy đi nước Pháp, Tố Tâm có thể hiểu!

Nếu như đổi lại, bây giờ chính là Bạch Hiểu Niên hoặc là Tống Yểu xảy ra chuyện, dù cho Tố Tâm có sợ hãi xuất ngoại cũng sẽ đi qua một chuyến!

Yên tâm lại, Tố Tâm nhìn xem Vưu Nại Nại, khoé môi đột nhiên vung lên một vệt cười khẽ...

Vưu Nại Nại nghe được điện thoại của Lục Tân Nam cùng Đường Tranh, vậy thì ở gần bao nhiêu mới có thể nghe được ống nghe bên kia nói chuyện!

“Cùng Đường Tranh hòa thuận rồi!” Tố Tâm cười trêu ghẹo Vưu Nại Nại.

Bên tai Vưu Nại Nại chợt đỏ: “Không có, Đường Tranh tới nhà ăn một bữa cơm cùng Tiểu Đường Quả mà thôi!”

Nói xong, phần gáy trắng nõn của Vưu Nại Nại đều cùng một lúc đỏ lên.

Tố Tâm không phải Bạch Hiểu Niên, sẽ không không biết xấu hổ mà truy hỏi nguyên nhân tại sao Vưu Nại Nại lại đỏ mặt, Tố Tâm chỉ gật gật đầu rồi bỏ qua chuyện này.

Mục Đào Đào tới tháo trang sức giúp Tố Tâm, Tố Tâm biểu thị cảm ơn với Mục Đào Đào!

Nếu như không phải hôm nay Mục Đào Đào biết trước tin tức, khẳng định Tố Tâm chạy không thoát say rượu!

“Nha! Nhìn lên thật sự có rèn luyện, rõ ràng không có mệt mỏi nằm sấp, thể lực tăng lên rồi sao!” Phương Ngôn vừa vào cửa liền không nhịn được cười chêu chọc Tố Tâm, “Phải cố gắng lên, với cần phải nỗ lực rèn luyện hơn! Tranh thủ lại tăng cường thể lực hơn một ít!”

Thể lực có tăng lên! Lẽ nào cùng Phó Kiến Văn làm loại chuyện không biết xấu hổ kia cũng có thể tăng thể lực! Tranh thủ tăng cường rèn luyện...

Cái cổ Tố Tâm bỏng lên, cô không được tự nhiên giơ tay xoa xoa sau gáy, làm một bộ rất mệt mỏi, sau đó tiện tay đem mái tóc dài của mình buộc lên thành một cái đuôi ngựa, mấy sợi tóc buông xuống hai gò má cũng không che nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ thành một đống của Tố Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi