CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đường Tranh khom lưng lấy ra một hộp sữa chua hỏi Vân Lưu Ly: “Có muốn không!”

Vân Lưu Ly gật đầu, duỗi hai tay ra: “Ném đến đây!”

Sữa chua vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, Vân Lưu Ly vững vàng tiếp được, sau đó cười thật to với Đường Tranh: “Cố Thanh Thành rất lười, luôn quăng đồ vật cho cháu như vậy, xưa nay cháu chưa từng bị thua...”

Đường Tranh: “...”

Nghe Vân Lưu Ly dùng loại phương thức bình dị như vậy tới nói chuyện của mình và Cố Thanh Thành, Đường Tranh cảm giác vẫn thật kỳ quái.

Vân Lưu Ly mở ống hút sữa chua ra, đâm vào bên trong hộp, ngậm vào ống hút hít một hơi sau đó nghiêng đầu nhìn về phía tia sáng rực rớ xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp kẽ hở của lá cây bên ngoài cửa sổ, rồi từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng bệnh, Vân Lưu Ly nuốt xuống một cái sau đó mới hỏi: “Đường Tranh, chú và Cố Thanh Thành là bạn tốt, chú nói xem... anh ấy yêu thích loại con gái như nào!”

Đường Tranh: “...”

Đường Tranh từ chối thảo luận cái vấn đề này cùng Vân Lưu Ly.

Ở trong lòng Đường Tranh, Vân Lưu Ly đối với anh mà nói không khác gì Đoàn Đoàn cùng Tiểu Đường Quả, cùng một đứa trẻ thảo luận vấn đề loại phụ nữ mà Cố Thanh Thành yêu thích, cảm giác này quả thực quá không hay.

Đường Tranh không lên tiếng, sau khi ngồi xuống anh cầm lấy báo hôm nay lên, hai chân trùng điệp, một bộ nghiêm túc xem báo, không có ý định nói chuyện cùng Vân Lưu Ly.

Vân Lưu Ly híp mắt lại, nhìn thấy ánh trong tia sáng mặt trời chiếu vào gian phòng, có khói bụi bay lượn...

Vân Lưu Ly cắn cắn ống hút, tiện tay đem sữa chua đặt ở gối bên, không đi theo dép liền đi chân trần giẫm trên đất, đi tới cửa sổ...

Sàn nhà gần cửa sổ rất ấm, không biết là bởi vì nó vẫn luôn ấm như vậy hay là bởi vì bị ánh nắng làm cho ấm áp, Vân Lưu Ly thư thích duỗi ngón chân ra, thân thể cũng nhướn lên... Vươn người một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi