CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đưa Tố Tâm đến dưới lầu, Liễu Minh Thần xuống xe đưa Tố Tâm lên sảnh, giữa lông mày còn có chút tiếc nuối, lỗ tai ửng đỏ, ánh mắt như có như không liếc nhìn Đường Tranh ở trong xe đang gọi điện thoại: "Tố Tố, không phải là tôi ép buộc em, tôi cũng biết có rất nhiều người muốn theo đuổi em, cho nên muốn biết tôi xuất hiện có làm em cảm thấy ghét không, có hay không không ngại để tôi theo đuổi! Nếu em cảm thấy phiền phức...."

Liễu Minh Thần nói rất thành khẩn, còn có một chút căng thẳng, dù không muốn biểu hiện ra, nhưng ánh mắt vẫn là bán đứng anh ta.

Đường Tranh còn ở trên xe, Tố Tâm cũng không tiện nói chuyện.

"Lần sau chúng ta lại nói..."

Nghe được lời này của Tố Tâm, Liễu Minh Thần rõ ràng có chỗ hiểu lầm, lần sau, liền đại diện cho bọn họ có lần nữa gặp lại, tức là có thể.

Liễu Minh Thần thấy Tố Tâm nói câu này liền cho rằng cô đang rụt rè, đáy mắt tất cả đều là nhảy nhót, gật đầu một cái: " lần sau gặp mặt lại nói."

Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Minh Thần tim đập nhanh hơn, cảm thấy nhìn thẳng vào mắt Tố Tâm rất căng thẳng, cho nên chỉ có thể nói: "Bạn của em còn ở trên xe, tôi đưa anh ta đi trước."

Tố Tâm nhìn về phía bên trong xe, Đường Tranh một tay giơ điện thoại cười khanh khách vẫy tay với Tố Tâm.

Tố Tâm lông mày căng thẳng, thu hồi ánh mắt.

"Nếu như cảm thấy phiền toái, giúp anh ta gọi một cái taxi là được rồi, tôi cùng anh ta cũng không tính là quen biết."

Lời nói này của Tố Tâm chính là cố ý, cô chưa quên lúc ở bữa tiệc Đường Tranh đã khó xử mình như thế nào, cái miệng kia lợi hại bao nhiêu, càng chưa quên tối hôm qua ở cửa nhà Phó Kiến Văn, Đường Tranh liều mạng ngăn cản không cho cô đi, làm cho cô có bao nhiêu lúng túng.

"Không phiền phức, đằng nào tôi cũng tới phòng thí nghiệm, vừa vặn đi ngang qua Khải Đức."

Tố Tâm gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi đi lên trước..."

...

Tố Tâm ôm một bó hoa to đùng vào cửa, đứng ở cửa đổi giày, Tống Hiểu ngẩn ra: "Cậu không phải là cùng ba mẹ đi ăn cơm sao! Tại sao lại có một bó hoa lớn như vậy!"

Nghe thấy Tống Hiểu nói, Bạch Hiểu Niên đang đánh răng rửa mặt cũng nhô đầu ra, không quan tâm miệng mình dính đầy bọt liền hướng về trước cửa bước nhanh tới.

Thật đúng là một bó hoa to.

Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu cũng không phải chưa từng thấy hoa to như vậy, mỹ nữ chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, hoa tươi đương nhiên sẽ không thiếu, đặc biệt là Tống Hiểu... Nữ minh tinh vầng sáng ở trên đầu, chỉ cần Tống Hiểu nói một tiếng thích hoa, người hâm mộ chắc chắn sẽ mua nhiều hoa đến nỗi chất đầy phòng của cô mất.

"Ba cái kẹo mút!" Bạch Hiểu Niên một tay nắm chặt bàn chải đánh răng, một tay rút ra ba cái kẹo mút, miệng đầy bọt, nói chuyện mơ hồ không rõ.

"Phó Kiến Văn tặng!" Tống Hiểu hỏi.

Tố Tâm cởi áo khoác ra, đem túi xách treo lên móc: "Không phải..."

Đi vào nhà bếp cầm một chai nước uống, đi ra Tố Tâm mới đem chuyện ngày hôm nay kể lại đầu đuôi cho Tống Hiểu cùng Bạch Hiểu Niên.

Bạch Hiểu Niên chỉ sững sờ trong chốc lát: "Mình nghe cái tên Liễu Minh Thần này rất quen, hình như thấy ở đâu rồi!"

Tống Hiểu lấy điện thoại di động ra tra một chút, trợn to mắt.

Hai tay Bạch Hiểu Niên ôm lấy bả vai Tống Hiểu ngó xem, cũng vô cùng ngạc nhiên: "Người lấy được giải thưởng Nobel Sinh vật học! Còn trẻ như vậy! Ba mẹ sao giới thiệu cho cậu được người lợi hại như vậy!"

Nghe được câu này, Tố Tâm đang định ngửa đầu uống nước cũng vội ngó tới.

Trong hình chính là Liễu Minh Thần mặc áo khoác trắng, mang một cặp kính mắt đang nghiêm túc làm thí nghiệm, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, cả người toả ra khí thế bất phàm mê người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi