CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Sau đó hai tháng, Phó Kiến Văn tiếp nhận tập đoàn Khải Đức đang loạn tung một đống, lấy thủ đoạn sắt đá đè ép hội đồng quản trị Khải Đức, mang Đoàn Đoàn tới nước Mỹ.

Vắng lặng một năm, tên tuổi của Phó Kiến Văn lần nữa xuất hiện trên báo kinh tế tài chính Hoàn Cầu, đã không phải là luật sư cỏn con không ai biết đến, mà là đã là ông trùm tài chính quấy cho phố Wall phong vân biến sắc, danh vọng của cải khiến người ta khó mà theo được.

Ba năm sau, Phó Kiến Văn mang theo Đoàn Đoàn về nước.

Ngày ấy, đài phát thanh và đài truyền hình đang xác nhập làm một, trên tấm áp phích to khổng lồ, là bản giới thiệu các phát thanh viên và người dẫn chương trình.

Xe con màu đen của Phó Kiến Văn dừng đèn đỏ trước cửa đài truyền hình.

Phó Kiến Văn đang ngồi ở hàng sau ghế sau, hai chân trùng điệp, tầm mắt thâm thuý của anh dừng trên tấm Poster phía bên trái, trên đó đề một cái tên cùng hình ảnh, chính là Tố Tâm.

Trên poster, Tố Tâm mặc đồng phục màu trắng, hai tay ôm ở trước ngực, tóc dài xõa vai hơi xoăn, ngũ quan tinh xảo, nụ cười điềm đạm, đẹp không gì tả nổi.

Cùng với cái cô gái nhỏ ở bốn năm trước nói "Chú bộ đội, chú so với cháu càng cần cái này hơn..." bây giờ không giống nhau, bốn năm sau Tố Tâm trở nên thanh tú hơn, sự non nớt ngày nào đã được thay thế bằng một cô gái đầy nữ tính.

Thấy Phó Kiến Văn liên tục nhìn chằm chằm vào một cô gái trên tấm poster, không có phát hiện Đoàn Đoàn đã tỉnh. Lục Tân Nam cười trêu ghẹo một câu: "Cậu nhìn chằm chằm vào một cô gái trên poster lâu như vậy, thích rồi à?"

Khoé môi Phó Kiến Văn tựa mang theo một vệt ý cười như có như không, ánh mắt vẫn chưa dời đi.

Đoàn Đoàn kéo âu phục của Phó Kiến Văn, bò lên trên người anh, bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy gáy Phó Kiến Văn, nhìn theo tầm mắt Phó Kiến Văn, không hiểu sao cảm giác thân thiết lại xâm nhập vào trái tim nhỏ bé của nhóc.

Nhóc bi bô hỏi dò: "Mẹ!"

Từ khi Đoàn Đoàn biết nói chuyện, bất cứ khi nào Phó Kiến Văn nhìn lâu một cô gái nào, nhóc đều sẽ hỏi, nhưng không ngoại lệ đều nhận được câu trả lời phủ nhận.

Nhưng lúc này đây, Phó Kiến Văn một tay ôm lấy đống thịt con nhỏ nhỏ tròn tròn, tầm mắt nhìn chằm chằm Tố Tâm trên tấm áp phích, chậm chạp không có mở miệng...

Mẹ sao?

Phó Kiến Văn nghĩ, Tố Tâm có thể coi là mẹ của Đoàn Đoàn, vì cô là người thứ hai cho Đoàn Đoàn sinh mạng.

Đoàn Đoàn không nhận được trả lời, trái tim nhỏ lại rầm rầm nhảy lên, cả người với đến bên cửa xe, tay nhỏ vịn cửa xe, khuôn mặt nhỏ hầu như dán ở phía trên, đôi mắt mắt to tròn đen nhánh nhìn chằm chằm Tố Tâm đang mỉm cười hờ hững.

Đoàn Đoàn không biết tại sao, bên trong trái tim nhỏ thật giống có một dòng nước ấm, từng trận khiến người ta thoải mái, con mắt trở nên ướt nhẹp.

Đèn xanh, xe con khởi động.

Làm tấm áp phích bên trên có hình Tố Tâm cách Đoàn Đoàn càng đi càng xa, bàn chân nhỏ bé nhanh chóng giẫm lấy ghế sau đứng lên, từ sau kính chắn gió về phía sau, mãi đến khi tấm áp phích kia trở nên mơ hồ, biến thành một cái điểm nhỏ...

...

Đêm nay, Tố Tâm nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ.

Rõ ràng thân thể đã uể oải buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, trước mắt chính là hình ảnh bốn năm trước, một đứa trẻ được cô ôm trong lòng, đứa trẻ non nớt vẫn còn nhăn nhúm đang mút ngón tay cô. Nhất thời làm cơn buồn ngủ của cô tan biến.

Phó Kiến Văn nói, Đoàn Đoàn là do một người bạn quan trọng trước khi mất giao cho anh, Đoàn Đoàn chẳng lẽ là con của Tương Tư với Khương Minh An...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi