CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhắm mắt lại, chính là hình ảnh Phó Kiến Văn lúc lên xà đơn. Vai cùng sống lưng căng ra, cơ bắp đường nét rõ ràng.

Tố Tâm lăn lộn khó ngủ, mắt thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đã từ từ sáng lên, nhưng không có một chút buồn ngủ, vẫn cứ ở trên giường nằm đến hửng đông.

Vừa rạng sáng, Tố Tâm rửa mặt xong, mặc vào quần áo của mình đi ra, do dự vẫn không biết có nên đem áo sơmi của Phó Kiến Văn gấp kỹ cất vào trong túi để mang đi, rồi mua trả chó Phó Kiến Văn một cái mới.

Từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại, mới vừa bước được mấy bước ra bên ngoài, Tố Tâm đã nhìn thấy Phó Kiến Văn đang ngồi ở trước bàn ăn xem báo tài chính kinh tế, trên bàn là trứng gà cùng thịt lợn xông khói, bên cạnh còn đặt thêm một ly cafe.

Phó Kiến Văn mặc áo sơmi màu đen, quần tây, đang cầm báo tài chính kinh tế đọc. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ màu bạc, hai chân thẳng tắp trùng điệp, không có mồ hôi đầm đìa, lại quay trở lại bộ dáng bình tĩnh cao thâm thành thục thường ngày.

Trông anh mặc quần áo nhìn tương đối gầy, nhưng cởi ra rồi thì đều là cơ bắp cùng thịt. Đại khái cho thấy Phó Kiến Văn là người có vóc người tương đối chuẩn, thân thể có chút mê người.

Trong đầu lần nữa hiện ra hình ảnh buổi tối hôm qua, Phó Kiến Văn để trần tập thể hình, bất giác hai gò má của Tố Tâm nóng lên.

Trong phòng bếp, người giúp việc mặc tạp dề đang dọn dẹp kệ bếp, lỗ tai rất nhạy bén nghe được tiếng đóng cửa, gật đầu cười với Tố Tâm một cái, cũng không nói gì, đem bữa sáng ra cho cô, thấy Tố Tâm mỉm cười ngỏ ý cảm ơn đối với bữa sáng, dì giúp việc lại trở về bếp tiếp tục dọn dẹp.

Dì giúp việc đem bữa sáng của Tố Tâm đặt ở bên cạnh Phó Kiến Văn mà không phải đối diện, làm cô hơi do dự không biết có nên đi tới hay không, nhưng cuối cùng vẫn là nắm chặt túi của mình đi tới, ngồi xuống.

Phó Kiến Văn lật ra một tờ báo, tờ báo nhẹ nhàng rung lên, gấp kỹ để ở một bên, anh bưng cốc cafe còn bốc hơi nóng lên, khóe môi bỗng nhiên xuất hiện một vệt ý cười hỏi: "Còn chảy máu mũi không?"

Tố Tâm đang bưng sữa lên uống, động tác hơi dừng lại, cái cổ trắng ngần trong nháy mắt đỏ lên một mảng, cô cúi thấp xuống, con mắt không dám nhìn vào tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, mơ hồ đáp một tiếng: "Không có..."

Tối hôm qua Tố Tâm ngủ không ngon, dưới hai mắt rõ ràng có vết thâm, trái lại Phó Kiến Văn, tối hôm qua ba giờ sáng còn vận động, sáng sớm lại dậy sớm như vậy, nhưng tinh thần sảng khoái mũ áo chỉnh tề như vậy, tinh lực của người đàn ông này quả thực làm cho người khác giận sôi người.

Trên bàn ăn, điện thoại đặt ở trên hộp thuốc lá chấn động, anh cầm lấy liếc nhìn, ấn nghe.

Phó Kiến Văn cùng bên đầu bên kia điện thoại trò chuyện việc công ty, biểu lộ bình thản, cho dù anh cũng không hề nói gì nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp tự nhiên cũng tràn đầy uy nghiêm của cấp trên.

Không muốn tìm hiểu dò xét chuyện nội bộ công ty của người khác, Tố Tâm lấy điện thoại di động ra liếc nhìn tin tức sáng sớm hôm nay.

Cô xem lướt qua tin tức tốc độ cực nhanh, bởi vì đã tiếp xúc với chương trình tương đối nhiều, cho nên rất tinh ý loại bỏ mấy tin rác rưởi, chọn lựa những nội dung chính.

Đầu ngón tay Tố Tâm mới vừa xẹt qua một tờ, ngón tay đột nhiên dừng lại, lại lật trở lại...

Cô nhìn chằm chằm vào một cái tiêu đề {{ 16 thiếu nữ trung bình một năm nạo thai 4 lần, không biết sử dụng biện pháp tránh thai }}.

Nhìn một lát, Tố Tâm ý thức được chính mình tối hôm qua cùng Phó Kiến Văn làm, cũng không có dùng biện pháp gì.

Bên tai dần dần nóng lên.

Tuy rằng cuối cùng ý thức của cô không quá rõ ràng, không rõ Phó Kiến Văn là cho ra ở bên ngoài cơ thể cô hay vẫn là ở bên trong cơ thể, cô chỉ cảm thấy bắp đùi tê dại sau đó có một chất dính ấm áp chảy ra, cô đoán... Phó Kiến Văn hẳn là ra ở bên trong cơ thể cô rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi