CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cô ta không nghĩ tới Tố Tâm đồng ý nhanh gọn như vậy.

Trong lòng cô ta, Tố gia là hào môn thế gia nên hẳn Tố Tâm không muốn rời đi mới đúng. Cho nên Tố Tâm mới nắm tất cả cơ hội... Nắm lấy mẹ mình, nghĩ trăm phương ngàn kế để ở lại Tố gia.

Ngay cả sự kiện năm đó Tố Tâm rời đi, Tố Nhiên đều cho rằng Tố Tâm đang chơi trò lùi một bước tiến hai bước.

“Cô lại định giở trò gì!" Mắt Tố Nhiên đỏ lên, gằn lên những tia máu, khắp nơi đều là đề phòng Tố Tâm.

Không đợi Tố Tâm trả lời, Tố Nhiên làm một bộ như vừa tỉnh ngộ ra chuyện gì, nhìn Tố Tâm nói:”Cô là muốn gả cho Tố Nguyên, cô nghĩ trăm phương ngàn kế để tiến vào Tố gia! Tố Tâm, cô và Tố Nguyên là anh em hơn hai mươi năm, cô tại sao lại có ý nghĩ thấp hèn như vậy... muốn tiến vào Tố gia liền một mực muốn cưới anh trai mình”

“Tố Nhiên!"

Tiếng nói âm trầm của Tố Nguyên từ phía sau truyền đến.

Ý nghĩ thấp hèn!!!...

Lời này chính là mắng Lương Mộ Lan, cũng là mắng Tố Nguyên, chỉ là không mắng trúng Tố Tâm.

Tố Nhiên sống lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn về phía Tố Nguyên.

Thân hình cao lớn của Tố Nguyên đứng ở cửa nơi cầu thang, hai tay đút túi quần. Nhìn Tố Nhiên với ánh mắt tức giận, hai hàng lông mày nhíu chặt, cảm giác ngột ngạt.

"Bất cứ lúc nào, Tố Tâm mãi mãi là một thành viên của Tố gia, không ai có thể thay đổi.”

Tố Nguyên bình tĩnh, gương mặt tràn đầy tức giận làm cho Tố Nhiên có phần sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Tố Nhiên thấy Tố Nguyên tức giận như vậy, cô ta cắn môi, không dám trả lời.

“Đối tượng kết hôn của tôi đang đợi ở ngoài cổng, tôi ra mời anh ấy vào."

Tố Tâm nhàn nhạt nói một câu, liền nhanh chóng đi xuống lầu.

Tố Nguyên đứng nguyên một chỗ, nhìn theo bóng lưng của Tố Tâm, trong túi quần nắm đấm nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Tố Nhiên.

"Em là một thành viên của gia đình, Tố Tâm cũng vậy..." Tố Nguyên thâm trầm nói, "Anh nghĩ điều cha và mẹ hy vọng nhất, chính là các em ở chung như chị em gái."

"Em..."

"Cho dù em không làm được, cũng không cần cay nghiệt như thế..."

Tố Nguyên căn bản cũng không cho Tố Nhiên cơ hội mở miệng.

Tố Nhiên sắc mặt trắng bệch không nói tiếng nào đứng yên tại chỗ, cô đối với người anh trai Tố Nguyên này luôn có phần kính nể cùng sợ hãi..

Bây giờ, từ miệng anh trai nói cô ta cay nghiệt, Tố Nhiên nước mắt không tự chủ được, rơi xuống.

"Nếu như cái nhà này không hoan nghênh em, lúc trước không nên để cho em trở về!" Tố Nhiên khóc lớn, quay đầu bỏ chạy về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.

Lương Mộ Lan nghe thấy tiếng vang đi ra, thấy Tố Nguyên đứng ở cửa cầu thang, hỏi một câu: "Làm sao vậy!"

"Tiểu Nhiên có hơi tức giận một chút..." Tố Nguyên vẻ mặt lạnh nhạt nói một câu.

Lương Mộ Lan biết Tố Nhiên cáu kỉnh, là vì Tố Tâm trở về rồi...

"Tiểu Nguyên, Nhiên Nhiên..."

"Mẹ, người không cần nói, con biết!" Tố Nguyên đã cắt đứt lời nói của Lương Mộ Lan, liếc nhìn đồng hồ nói: "Con đi trước..."

"Tiểu Nhiên, Tố Tố mang đối tượng kết hôn trở về rồi, con cùng ở lại nhìn xem!"

Lương Mộ Lan tâm tình có chút khẩn trương, làm mẹ có con gái lớn mang đối tượng kết hôn về ra mắt, đều khẩn trương như thế.

"Con còn phải trở về xử lý chút văn kiện, công ty còn có cuộc họp, đi trước..."

Tố Nguyên đôi tròng mắt kia cất dấu tâm tình rất nhanh, khiến người ta đoán không ra. Cho dù là Lương Mộ Lan, mẹ ruột của anh cũng không thật sự hiểu. Ngay cả cha Tố cũng cảm thấy nhiều lúc, Tố Nguyên có gì đó rất xa cách.

...

Tố Nguyên từ trên lầu đi xuống đúng lúc Tố Tâm đang đứng ở phòng khách quay lưng về phía cầu thang gọi điện cho Phó Kiến Văn. Tố Nguyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh cao gầy của cô, không nói tiếng nào, liền đi ra cửa vào hiên nhà, đốt một điếu thuốc lá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi