CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Vương Tuyền bị Lão Phó đánh đến nỗi chấn động não, mấy chiếc răng cũng mất, lần này Lão Phó bởi vì cô... Đã đắc tội với nhân vật lớn!" Lục Tân Nam ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào những viên đá cuội ở hai bên đường, "Nếu cô biết ba của cô xảy ra chuyện đi tìm Vương Tuyền, hẳn cũng phải biết Vương Tuyền có thể ở cái thành phố A này ngang ngược như cậy, trừ mẹ hắn ta là phó cục trưởng chi cục thuế ra thì, quan trọng hơn chính là ông ngoại của hắn, người của chính phủ... Toàn bộ người nhà hắn đều là cán bộ nhà nước! Ở cái thành phố A này không có mấy người dám đắc tội..."

Giữa trời mưa, bầu trời đen kịt, một tia chớp xẹt qua, áng sáng nhức mắt, Tố Tâm không có hé răng, tay cô nắm chặt.

Trước đây Tố Tâm chưa từng nghe nói tới nhân vật tên Vương Tuyền này, cho nên đối với bối cảnh của Vương Tuyền không có hiểu rõ.

"Tố Tâm, Lão Phó rất thích cô, cô hẳn là biết rõ!"

Tố Tâm bên tai có phần đỏ, cô biết...

Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Lục Tân Nam đem điếu thuốc lá từ khóe môi dời đi, một tay bỏ túi quay đầu nhìn thẳng Tố Tâm: "Không trả lời, là muốn áng chừng đã biết rõ ràng còn giả bộ hồ đồ! Lừa gạt Lão Phó giúp một chút sau đó sẽ đem một cước đá Lão Phó đi!"

Không biết Lục Tân Nam vô tình hay cố ý nói ra những lời khó nghe, Tố Tâm có thể cảm nhận được địch ý của anh ta...

Cô nghĩ bản thân chưa từng làm gì quá đáng với Lục Tân Nam mà khiến anh có địch ý với mình như vậy, Tố Tâm không rõ, hỏi: "Anh Lục, tôi không biết anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy, nhưng... tôi không có lừa dối Phó Kiến Văn!"

Tố Tâm nói lạnh lẽo cứng rắn và rất thẳng thắn, biểu hiện dường như bình thường khi phát thanh, biểu lộ lạnh nhạt nhìn thẳng Lục Tân Nam: "Không biết anh Lục nói lời này, là có ý gì!"

"Tôi nói lời này là có ý gì ư!" Lục Tân Nam cười lạnh một tiếng, "Lúc cô cầu Vương Tuyền giúp, trong lòng không tính một chút! Chuyện lớn như vậy... Cô không nỗ lực một chút trả một cái giá lớn sao!"

Lời nói của Lục Tân Nam khiến cho Tố Tâm nhớ tới lúc Vương Tuyền bưng miệng của mình, ở bên tai cô nói nhỏ một câu...

"Muốn cứu cha cô, thế nào cũng phải nỗ lực chút gì, trả một cái giá lớn tương đương với nó chứ!"

Toàn thân Tố Tâm nổi lên một tầng da gà, tê cả da đầu.

Lục Tân Nam híp lại mắt, gảy gảy khói thuốc: "Đối với Vương Tuyền cô đều đã hiểu, lấy danh xưng bạn gái Vương Tuyền! Làm sao... Đã đến nơi này cầu khẩn Lão Phó, lại có sự đối đãi khác biệt sao! Thật sự coi mình chính là thần tiên giáng trần, đối với đàn ông cười một cái, đàn ông liền điên đảo tâm thần vì cô máu chảy đầu rơi sao!"

"Cái kia không phải là ý nguyện của tôi, chính là Vương Tuyền tự nói..."

"Tố Tâm, tôi nói lâu như vậy, cô là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu!" Lục Tân Nam không có ý định cùng Tố Tâm vòng vo, xoay người lại đối mặt với cô, "Cô cầu Lão Phó giúp cô, ngoại trừ nói một chút lời dễ nghe, phải hay không còn phải nỗ lực một chút những thứ khác! lời nói của tôi không đủ thẳng thắn! Cô khiến Lão Phó mạo hiểm như vậy chuẩn bị cho cô bao nhiêu tư liệu, chẳng lẽ còn muốn tôi cầm tay cô, dạy cô phải làm thế nào sao!"

Tố Tâm bị Lục Tân Nam nói cho đến mức lúng túng.

Rõ ràng trong lời nói của Lục Tân Nam có ám chỉ, cũng nghe ra Lục Tân Nam có cố ý làm nhục cô.

Tố Tâm theo bản năng truy hỏi một câu: "Đây là ý của Phó Kiến Văn!"

Dừng một chút, không đợi Lục Tân Nam trả lời, Tố Tâm lại nói: "Hay là ý của anh!"

Tố Tâm cũng không hề hiểu nhiều về Phó Kiến Văn, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua... Hai người rõ ràng đều hướng về phương diện bạn bè trai gái phát triển ý tứ.

Cô không tin Phó Kiến Văn sẽ để cho Lục Tân Nam đến nơi này nói với mình những câu này, có phần làm điều thừa thãi rồi!

Cứ việc rõ ràng, nhưng trong lòng cô vẫn là khó tránh khỏi đau nhức.

Tố Tâm vẫn luôn biết, yêu thích một người... Toàn bộ vui mừng hỉ nộ cũng sẽ cùng liên quan đến người kia.

Mọi người có thấy anh Phó tuyệt không nào? Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi