CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cũng bởi vì tính khí của Bạch Hiểu Niên quá mức ngay thẳng nóng nảy, làm việc chỉ trọng tình cảm chứ không dùng lý trí.

Mà Tố Tâm sẽ cho người ta đầy đủ tôn trọng, xưa nay đều sẽ không làm việc vượt quá ranh giới mà người kia không muốn.

Tống Hiểu đem cửa mở lớn hơn một chút, đưa tay nắm lấy túi quần áo.

Ánh mắt Tố Tâm chiếu tới chính là cổ tay tinh tế trắng trẻo của Tống Hiểu, còn có một vệt màu đỏ chói mắt.

Trái tim Tố Tâm như là trong nháy mắt bị một bàn tay lớn mạnh mẽ nắm lấy, không kịp thở.

Tống Hiểu nắm chặt túi giấy, muốn nhanh chóng thu cánh tay về, Tố Tâm duy trì trấn định đột nhiên đẩy cửa ra, chen vào, nhanh tay đóng cửa lại.

Che lại thân hình của Tống Hiểu ở bên trong, Tố Tâm nhìn thấy trên người Tống Hiểu đều là vết hôn đỏ chói, đại não trong nháy mắt trống không...

Toàn thân Tống Hiểu đều là nước, tóc dài ẩm ướt buông xuống ở trước người, che khuất bầu ngực bị xoa nắn đến nỗi xanh chẳng ra xanh tím chẳng ra tím.

Không cách nào làm lơ ánh mắt kinh ngạc của Tố Tâm, Tống Hiểu ôm chặt quần áo trong ngực, nghiêng đầu đi, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sắc mặt đặc biệt khó coi, giống như tro nguội, toàn thân đều đang run rẩy.

Gương mặt thanh tú trắng nõn của Tố Tâm cũng đã gằn lên những tia máu.

Coi như là đã thấy cổ tay Tống Hiểu có vết dây buộc hằn lên đỏ chót, hình ảnh đen tối xông vào mắt cô, cô nghĩ đến cái dạng cuồng bạo kia mà rùng mình.

Tống Hiểu không nói lời nào, cầm quần áo đi phòng tắm để thay, Tống Hiểu mở vòi nước, ở trong phòng tắm che miệng khóc rống, thật lâu không đi ra.

Trong phòng đều là mùi của nam nữ kịch liệt quấn quýt, nồng nặc mùi thối nát.

Tố Tâm tầm mắt chua xót, nhìn tới trên giường, chính là quần áo của Tống Hiểu bị xé nát, còn có ở đầu giường... chính là chiếc cà vạt màu xanh da trời.

Tống Hiểu sửa sang xong tâm tình, thay đổi quần áo, kéo cửa phòng tắm đi ra, giả vờ cười nhẹ: "Thời đại học mình thường lén lút mặc trộm quần áo của cậu, bây giờ mặc..."

Tố Tâm khó nhịn đau lòng, không nói lời nào đưa tay ôm lấy Tống Hiểu... Ôm vào lòng cả những câu lải nhải để che dấu tâm tình run rẩy của cô.

Tống Hiểu ở trong phim hành động rất tốt, nhưng trên thực tế hành động... lại rất nát.

Được bạn tốt ôm ấp, trong nháy mắt đánh tan lớp ngụy trang...

Nước mắt bắt đầu chảy xuống, giọt lớn giọt nhỏ rơi vào bả vai Tố Tâm, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng khóc lặng lẽ vang lên.

Có rất nhiều chuyện, Tống Hiểu khó mà mở miệng...

Ví dụ như, cô tối hôm qua trở thành tiểu tam mà chính bản thân mình căm ghét nhất!

Ví như, lần trước gặp người đàn ông kia ở trước nhà Tố Tâm, hai người tan rã trong không vui, hắn cảnh cáo Tống Hiểu, nếu như cô cố ý không trở về bên cạnh hắn, hắn có mười ngàn loại phương thức bức cô phải ngoan ngoãn nghe lời hắn...

Ví như sau đó ở trong nhà Tố Tâm liền xảy ra chuyện.

Tống Hiểu trong lòng hoảng loạn, cũng không dám biểu hiện ra, mang trong lòng may mắn.

Lại sau đó là buổi trưa hôm nay, Bạch Hiểu Niên nhận được điện thoại cha mình bị tai nạn, bữa trưa cũng không kịp ăn vội vã chạy tới bệnh viện...

Tống Hiểu rốt cuộc dễ kích động, đến khách sạn Hoa Đỉnh chất vấn.

Tâm sự dằn xuống đáy lòng đã lâu, Tống Hiểu ôm chặt Tố Tâm khóc đến cuồng loạn...

"Hắn dựa vào cái gì! Hắn dựa vào cái gì ép buộc mình như thế! Hắn tại sao phải đem mình biến thành kẻ thứ ba chen chân vào giữa hắn với vị hôn thê của hắn! Hắn biết rõ mẹ mình chính là bị con giáp thứ mười ba bức chết! Biết rõ đời mình hận nhất chính là kẻ thứ ba, tại sao??? tại sao...:!"

Tố Tâm không nói lời nào, chỉ là đem hết toàn lực ôm chặt Tống Hiểu, ôm ấp thân thể đang dần lạnh lẽo của cô.

...

Từ khách sạn Hoa đỉnh đi ra, Tống Hiểu ngồi ở tay lái phụ của chiếc Maybach, dọc đường đều không nói thêm cái gì.

Thẳng đến khi xe dừng hẳn ở dưới lầu nhà Tố Tâm, Tống Hiểu mới nhắm đỏ bừng mắt, nói tới muốn rời khỏi nơi này.

Các nàng nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaaa.iuiu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi