CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cái này bị dân mạng đào ra, kết quả chính là đem Tố Tâm đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Tố Tâm gác điện thoại, đi tới bồn rửa mặt, cúi đầu mở vòi nước ra, suy nghĩ có phần hỗn loạn.

Nhớ tới Hứa Khai trước khi đi, mang theo Ma Cô đến nơi này, nói với cô... Khi anh trở về sẽ mang cho cô một món quà, hi vọng cô có thể yêu thích cả đời.

Hứa Khai khi đó nói những lời hàm hồ, Tố Tâm cũng không từng nghĩ về phương diện kia.

Hiện tại đột nhiên bị người ta phanh phui ra, mới phát hiện Hứa Khai đã từng ám chỉ cô.

Điện thoại trên bồn rửa mặt sánh lên, có người tag @ Tố Tâm, mắng cô chính là kẻ bạc tình.

Tố Tâm giật hai cái khăn giấy xoa xoa tay, tâm tình khó tránh khỏi không thoải mái.

Trằn trọc là điều khó tránh khỏi, sau ba tiếng, Tố Tâm lại mở facebook ra, vô số người tag @ Tố Tâm hiện lên thông báo, có người mắng cô là kẻ bạc tình, có người lại mắng Tố Tâm chính là người phá hoại tình cảm của người khác, nói cô là kẻ thứ ba.

Không lâu sau, giám chế Hạ nhắn tin đến, an ủi cô không cần quá nóng nảy, thân ở ngành này, bị người khác lấy ra làm tiêu điểm là không thể tránh khỏi.

Tố Tâm do dự không biết nên trả lời giám chế Hạ như nào, điện thoại lại nhẹ nhàng rung lên, lại là một cái tin nhắn, đến từ Phó Kiến Văn.

Đã ngủ chưa!

Không biết tại sao, trong lúc nửa đêm lăn lộn khó ngủ, nhìn thấy tin nhắn đến từ Phó Kiến Văn, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút vui sướng, trong lòng bao phủ một tầng mù mịt cũng biến mất.

Tố Tâm vươn mình, nằm sấp ở trong chăn, gương mặt thanh tú nhìn màn hình điện thoại di động phát sáng, hai tay nắm điện thoại di động nhanh chóng trả lời tin nhắn của Phó Kiến Văn.

Còn chưa ngủ.

Một giây sau chuông điện thoại vang lên, Tố Tâm ngồi dậy, tựa ở đầu giường nhận điện thoại của Phó Kiến Văn, tiếng nói có phần khàn khàn: "Tại sao anh còn chưa ngủ!"

"Nhớ tới còn chưa chúc em ngủ ngon." Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên, như có sức mạnh an ủi lòng người, "Bị tin kia làm ảnh hưởng tâm tình sao!"

Trong giọng nói của Phó Kiến Văn, lộ ra phần khẳng định.

Bị nhìn thấu rồi, Tố Tâm cũng không có nguỵ biện.

Trầm mặc chốc lát, Tố Tâm đưa tay mở đèn ở đầu giường ra, giọng nói trong trẻo, không nhanh không chậm, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi nhớ lúc mới từ Tố gia dọn ra ngoài, trường học mọi người cũng đồn đại soi mói rất nhiều, nói Tôi không chừa thủ đoạn nào để được trở thành đại tiểu thư của Tố gia, nói tôi không quan tâm cha mẹ ruột của mình, xảy ra chuyện liền lấy cha mẹ ruột ra làm lá chắn, còn mình trốn ở sau lưng làm người không biết gì. Liền ngay cả những người đã từng bị tôi cự tuyệt cũng đều nói tôi giả vờ thanh cao, lạt mềm buộc chặt..."

Sau đó, lời đồn đại trong trường học càng lúc càng kịch liệt, Tố Tâm bị cô lập, bên người ngoại trừ Tống Hiểu, Bạch Hiểu Niên, cũng không còn một người bạn nào khác.

Ở ngoài không biết chân tướng sự thật, lại ăn theo người khác suy đoán đồn thổi làm mọi việc quá lên.

"Khi đó tôi có oan ức rất nhiều, nhưng cũng không đến nỗi khổ sở..."

Cô không quan trọng mọi người nghĩ mình như thế nào, cô sinh ra cũng không phải để tất cả mọi người đều yêu thích, chỉ cần trong lòng mọi người thân quen hiểu cô là đủ rồi.

Tố Tâm nghe được âm thanh tiếng bật lửa của Phó Kiến Văn ở đầu bên kia điện thoại, sau đó anh từ từ mở miệng nói, giọng nói từ tính thuần hậu động lòng người, tiếng nói trầm ổn: "Tôi không tin lời đồn đại, chỉ tin em..."

Cách điện thoại, lời nói của Phó Kiến Văn vẫn khiến nhịp tim của Tố Tâm đập nhanh hơn.

Rõ ràng chỉ là nói chuyện qua điện thoại, rõ ràng anh nói chuyện cũng rất đứng đắn, nhưng vẫn cứ làm cho lỗ tai Tố Tâm đỏ lên.

Phó Kiến Văn nghe Tố Tâm kể về chuyện ngày trước, nhưng anh hiểu được trong lời nói của cô có ẩn ý.

*Có ai thương Tố Tâm hông nào* đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi