CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm cố gắng để mình bình tĩnh hơn, hỏi một câu: "Muộn như vậy sao anh còn mang Đoàn Đoàn tới, có việc gì sao?"

"Đoàn Đoàn muốn tới tìm cô..."

Tố Tâm nhìn lại bên cạnh mình, là một cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm đang tròn mắt nhìn mình.

Tố Tâm sợ Đoàn Đoàn chỉ mang đôi tất nhỏ sẽ bị lạnh bàn chân, cô liền bế Đoàn Đoàn lên ghế salon rồi cùng mình ngồi xuống.

Nơi này của cô chưa từng có đàn ông ghé qua, cho nên cũng không có dép của đàn ông. Cô bèn lấy một đôi dép màu hồng của cô, đặt ở dưới chân Đoàn Đoàn.

Dép đối Đoàn Đoàn rất lớn, trước mắt cũng chỉ có thể tạm chấp nhận...

Đoàn Đoàn ánh mắt một mực dõi theo Tố Tâm, thấy Tố Tâm khom người... Vài giọt nước theo tóc chảy xuống, làm vài sợi xoã ra trước mặt. Đoàn Đoàn muốn dùng bàn tay nhỏ bé của nhóc để vén tóc ra sau tai giúp Tố Tâm nhưng lại sợ cô không thích, bèn nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ: "Mẹ, mái tóc..."

Tố Tâm ngước mắt, cười với Đoàn Đoàn sau đó đem tóc ướt vén ra sau tai, ánh mắt ôn nhu: "Có muốn uống sữa tươi không!"

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu.

Tố Tâm nhìn xuống dưới chân Phó Kiến Văn, thấy dưới chân anh là đôi giày da được làm thủ công nhập từ Italy, đôi giày được lau kĩ tới mức sáng bóng. Đôi chân anh hiên ngang đạp trên nền nhà màu nâu nhạt của cô.

Tố Tâm bĩu môi, Phó Kiến Văn còn không bằng một đứa bé, ngay cả Đoàn Đoàn còn biết bỏ giày trước khi vào nhà.

"Anh Phó có muốn uống trà hay nước không? ở chỗ tôi không có cafe.”

Tố Tâm cảm thấy Phó Kiến Văn là người của công việc nên chắc hẳn phải dùng cafe để tiếp đãi, nước lọc sợ là anh cảm thấy không vừa miệng.

Lá trà thì ở chỗ cô còn một ít, là trà mà Lương Mộ Lan đem đến, chắc hẳn sẽ vừa miệng của Phó Kiến Văn.

"Trà..." Phó Kiến Văn biểu hiện nhàn nhạt.

Tố Tâm xoay người đi xuống bếp pha cho Phó Kiến Văn một tách trà, rót cho Đoàn Đoàn một ly sữa.

Đoàn Đoàn chống tay nhỏ lên sô pha, nhảy xuống, dưới chân mang theo đôi dép lớn gấp mấy lần chân của nhóc, lảo đảo đứng sau lưng Tố Tâm, trông bộ dạng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tố Tâm sợ hết hồn, liền ôm lấy Đoàn Đoàn cùng đi vào bếp, Đoàn Đoàn sung sướng lỗ tai đều đỏ.

Tố Tâm mở tủ lạnh, Đoàn Đoàn đứng ở bên chân cô, ngửa đầu lên nhìn. Tủ lạnh phả ra hơi lạnh, giúp lỗ tai đang đỏ bừng của Đoàn Đoàn hạ xuống một chút.

Nhóc mở to mắt nhìn chằm chằn Tố Tâm mở tủ lạnh, tựa hồ có chút đói bụng.

Tố Tâm rót sữa bò, bỏ vào lò nướng hâm nóng lại, lại tiếp tục rót cho Phó Kiến Văn một chén trà.

"Ùng ục ùng ục..."

Tố Tâm nghe được bụng của Đoàn Đoàn kêu lên, Đoàn Đoàn liền ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn béo béo mập mập nóng dần lên.

Thấy Tố Tâm cúi đầu nhìn, Đoàn Đoàn lấy hai tay của che chở bụng của mình, nhóc cho rằng, lấy tay che bụng lại thì Tố Tâm sẽ không nghe thấy bụng của nhóc kêu nữa...

"Ùng ục ùng ục..."

Cái bụng nhỏ của Đoàn Đoàn rất không nể mặt nhóc, so với thanh âm vừa nãy càng lớn hơn.

"Đói bụng!" Tố Tâm hỏi.

Đoàn Đoàn gật gật đầu.

Tố Tâm thả chén nước xuống, một lần nữa mở tủ lạnh...

May là, tủ lạnh của cô đều đã được Lương Mộ Lan lấp đầy, thịt rau đều đủ cả...

Tố Tâm một lần nữa đem Đoàn Đoàn đặt ở trên ghế sa lon, bưng trà ra cho Phó Kiến Văn, đem sữa bò rót vào trong ly thủy tinh đưa cho Đoàn Đoàn.

Sữa bò nhiệt độ vừa thích hợp, Đoàn Đoàn hai tay ôm lấy sữa bò chén ừng ực ừng ực uống vào mấy ngụm, nghe được Tố Tâm hỏi có muốn hay không ăn mì trứng gà, nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, sữa bò dính ở quanh mép, nhóc lè lưỡi liếm quanh một vòng,: "Muốn..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi