CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm giơ ô, Phó Kiến Văn đứng lặng ở trước mặt cô, thân hình kiên cường, khóa cửa xe, hai tay cắm ở trong túi quần, lá cây theo gió rụng xuống hoà theo tiếng mưa, từng giọt, từng giọt tí tách chảy xuống ô, giữa lông mày anh toát ra vẻ muốn cười lại cố kìm nén, khiến tim Tố Tâm loạn nhịp, anh nhìn qua Tố Tâm: "Em là... muốn sao!"

"Tôi không có!" Tố Tâm cơ hồ là theo bản năng liền phủ nhận, trên mặt đã nóng bỏng.

Cô ngước mắt lên nhìn Phó Kiến Văn, vai áo vest của anh đã bị nước mưa làm ướt hơn phân nửa, cô nâng cao ô lên, giúp anh che, nội tâm không muốn thừa nhận lời nói vừa rồi của Phó Kiến Văn, cho nên bản thân đứng yên tại chỗ không di chuyển.

Phó Kiến Văn thân cao chân dài, Tố Tâm che ô cao có chút mỏi, cô né tránh ánh mắt của anh, cũng không muốn anh chú ý tới gương mặt đã đỏ bừng của mình.

Một cơn gió thổi qua, lá cây bị thổi vang lên xào xạc, một chiếc lá bị thổi bay vào cổ Tố Tâm, có chút ngứa, cô rụt cổ một cái, cụp mắt, lấy tay cọ xát.

Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Tố Tâm, bàn tay to lớn ấm áp chùm lên bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cán ô của Tố Tâm, đem người kéo về hướng mình, ô hạ thấp ô xuống một chút, bàn tay lớn ôm chặt phía sau lưng Tố Tâm, ôm về hướng mình...

Bị thân hình quen thuộc của người đàn ông vây quanh, tay Tố Tâm đang mang theo túi ny lon, nhanh chóng siết chặt bên hông của Phó Kiến Văn, lòng sốt sắng nhảy lên ầm ầm, bởi vì khiếp đảm, cũng sợ ban ngày gặp phải hàng xóm hoặc là người đi đường qua lại.

"Cảm nhận được nó sao!" Phó Kiến Văn tới gần nói thầm ở bên tai Tố Tâm, môi mỏng dán vào tai của cô, giọng nói trầm thấp quen thuộc cùng hơi thở nóng hổi thổi vào trong tai Tố Tâm, làm cho cô run rẩy.

Tố Tâm nắm chặt âu phục của anh, hai chân mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía sau né tránh.

Lỗ tai, chính là chỗ mẫn cảm nhất của Tố Tâm.

Bụng dưới của hai người dính sát vào ở chung một chỗ, thân thể của Phó Kiến Văn biến hoá rõ ràng làm sao Tố Tâm không phát hiện được!

Phó Kiến Văn nắm chặt tay cầm cán ô, hạ ô xuống càng thấp hơn, cúi đầu hôn lên môi Tố Tâm, sau đó lại nhanh chóng buông cánh môi của cô ra: "Tôi so với trong tưởng tượng càng muốn em hơn!"

Bởi vì động tình, giọng nói của Phó Kiến Văn vốn đã từ tính lại càng thêm trầm thấp gợi cảm, khiến cơ thể của Tố Tâm có cái gì cũng đang chậm rãi thức tỉnh.

Cô cúi đầu, không cách nào nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Văn, hô hấp loạn không ra dáng cái gì.

Nghe được có tiếng động, Tố Tâm kéo ô xuống càng thấp hơn, đẩy cánh tay Phó Kiến Văn ra, muốn lùi ra khỏi ngực của anh, một bước lùi vào trong vũng nước ở phía sau lưng...

Phó Kiến Văn đã không kịp kéo Tố Tâm lại, toàn bộ chân phải của cô đều bị nước tràn vào, cảm giác mát mẻ theo lòng bàn chân lan tới.

"Vội cái gì!"

Phó Kiến Văn ở dưới ô mỉm cười khiến cho nhịp tim Tố Tâm đập nhanh hơn, không nhịn được tức thời ngậm mồm lại, cụp mắt không nhìn Phó Kiến Văn thêm nữa. Một lúc sau, bởi vì lúng túng mà không biết phải làm sao, cô đành ngước lên nhìn anh.

Trong tầm mắt, chính là gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn, nhìn ống quần cùng giày của anh đã bị ướt một chút.

"Lên lầu thay giày trước..."

Phó Kiến Văn một tay ôm bả vai Tố Tâm, một tay cầm ô che giúp cho cô, hai người tiến về phía cửa lầu đi đến.

...

Phó Kiến Văn theo sau Tố Tâm đi vào, tiện tay đóng cửa lại, Tố Tâm đã đem túi xách cùng băng vệ sinh đặt ở trên tủ giày, thay đổi giày...

Cửa nhà không lớn, Phó Kiến Văn vừa tiến đến, khiến cho không gian hẹp đi rất nhiều.

Tố Tâm cảm thấy trên người hơi bị lạnh không thoải mái, đành nói với Phó Kiến Văn một câu: "Tôi đi tắm qua một chút..."

"Trong nhà có đường không!" Phó Kiến Văn đột nhiên hỏi.

*Hẹn mọi người ngày mai sữa đăng tiếp nha, đừng quên bỏ phiếu cho sữa để sữa có thêm động lực nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi