CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Vừa vặn tắm rửa qua đi da thịt, ngoại trừ hương thơm ngào ngạt của sữa tắm còn có mùi da thịt non nớt, bàn tay Phó Kiến Văn chu du khắp thân thể cô...

Sờ đến quai áo ngực, màu mắt Phó Kiến Văn càng sâu hơn, trong lúc thở dốc, Phó Kiến Văn đẩy nút áo ra.

Tố Tâm chỉ cảm thấy trước ngực được buông lỏng, bàn tay lớn nóng bỏng liền vây quanh trái tim cô, dùng sức nắm chặt.

"A..."

Tiếng rên rỉ phát ra từ cái miệng nhỏ của Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nuốt vào, khí lực cả người như là bị rút khô, mềm nhũn ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, một bộ mềm mại không xương mặc kệ người chém giết.

Hơi thở của Phó Kiến Văn càng ngày càng gấp gáp, hôn càng ngày càng kịch liệt...

Mùi vị nam tính cùng mùi thuốc lá của Phó Kiến Văn mãnh liệt xông vào mũi Tố Tâm, kích thích khứu giác của cô, hô hấp nóng bỏng làm cho cả người cô như nhũn ra, không còn chút sức lực nào.

Phát hiện dưới lớp quần tây của Phó Kiến Văn, vật nam tính đã cứng rắn nóng bỏng, Tố Tâm quả thực không muốn tiếp tục ngồi lên đùi Phó Kiến Văn nữa.

Bây giờ là lúc cô đang tới kì, cho nên sợ sinh ra bệnh phụ khoa, tuy rằng rất chờ mong cũng rất khát vọng, nhưng cô không có dũng khí cùng Phó Kiến Văn làm lúc đang tới kì...

Cô sợ nếu tiếp tục hôn sẽ không thể kìm nén cho nên hai cánh tay dứt khoát khước từ lồng ngực của Phó Kiến Văn, từ trên đùi anh đứng lên, muốn ngăn cản Phó Kiến Văn tiếp tục, nhưng mới vừa đứng dậy, người đã bị Phó Kiến Văn đặt ở trên tường, cánh tay vừa mới khước từ đã bị Phó Kiến Văn trói lại cố định tại đỉnh đầu, môi lưỡi vẫn như cũ quấn quýt lấy nhau...

Biết rõ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến chuyện kia, Tố Tâm đã rõ ràng cảm giác được trong cơ thể mình được cái gì nhen nhóm, băng vệ sinh bị thấm ướt khó chịu.

Thân thể mềm như nước của Tố Tâm đè ép ở trên vách tường, thừa nhận anh hung ác kịch liệt hôn nồng nhiệt, cùng bàn tay lớn nhào nặn gò hồng đào của cô, đại não bởi vì thiếu dưỡng khí từng đợt trống không, giãy giụa nhưng khí lực đều không có.

Không biết đã qua bao lâu, Tố Tâm chỉ cảm giác chính mình muốn nghẹt thở, Phó Kiến Văn mới buông môi lưỡi của cô ra.

"Kì kinh nguyệt kéo dài mấy ngày!" Giọng nói nóng bỏng hô hấp ồ ồ của Phó Kiến Văn xuyên thẳng vào tai, môi mỏng ngậm vào vành tai cô.

Thân thể nhạy cảm của Tố Tâm không nhịn được run rẩy, hai tay bị giữ trên đỉnh đầu làm cho cô cảm thấy thẹn thùng, nhưng mỏng manh ý thức được Phó Kiến Văn hôn nồng nhiệt, chỉ có thể trả lời: "Bốn ngày..."

Đối với Phó Kiến Văn mà nói, đúng là không dễ chịu. Nhưng đối với Tố Tâm, cũng là từng trận giày vò.

Tưởng chừng như kết thúc, Tố Tâm muốn hạ cánh tay bị Phó Kiến Văn kẹp ở trên đỉnh đầu xuống, lại bị anh ôm ngang lên.

"Phó Kiến Văn!" Tố Tâm được phen sợ hết hồn, nghẹn ngào gào lên.

Tim đập tốc độ khó mà khống chế, hai tay cô sít sao vòng quanh phần gáy của anh, thanh âm hơi run: "Tôi còn... đang trong thời kì!"

"Tôi biết!"

"Vậy anh còn..."

Lúc Tố Tâm nói lời này đều là rung động, giọng nói có phần run rẩy.

Phó Kiến Văn mãnh liệt đến đâu, Tố Tâm có thể cảm giác được... Vừa nãy lúc hôn môi, cổ tay cô đều như bị anh bóp gãy, nếu như không phải cô đến kì, chắc sẽ bị Phó Kiến Văn ăn luôn tại chỗ.

Thất thần một lúc, Phó Kiến Văn đã đem Tố Tâm đặt ở trên giường lớn mềm mại, cô lấy cùi chỏ chống thân thể dậy, thấy Phó Kiến Văn mở cúc tay áo ra, gỡ đồng hồ đeo tay xuống đặt ở trên tủ đầu giường...

Ngón tay thon dài mạnh mẽ ngón mở mấy viên cúc áo sơmi ra, quỳ một gối xuống ở trên giường, hai tay chống ở hai bên Tố Tâm, tiếng nói mê người: "Ngủ cùng tôi một chút..."

Tố Tâm còn không kịp gật đầu, nụ hôn mềm mại lần nữa lại rơi xuống.

*Mọi người đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhaa *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi