CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Nguyên không chút biến sắc, nhàn nhạt mở miệng nói, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lời nói nói ra, với cậu tôi không ngại nói thẳng, lấy tư cách là anh trai, tôi hi vọng lúc Tố Tâm lựa chọn cậu, không cần cân nhắc bất kỳ những nhân tố khác, không phải bị mang ơn mà phải gánh lên những xiềng xích, phải luồn cúi cung phụng cậu, cô ấy rất yếu đuối, không đáng phải chịu những thứ này!"

Tố Tâm như nào, Tố Nguyên từ nhỏ lớn lên cùng với cô

, cho nên tính cách của cô, Tố Nguyên biết rất rõ.

Tố Nguyên nói những lời này, cũng không phải hi vọng dựa vào 8% cổ phần kia, khiến Phó Kiến Văn từ đây rời xa Tố Tâm...

Chỉ là, anh hi vọng Tố Tâm lúc quen Phó Kiến Văn, sẽ không bởi vì lòng mang ơn, mà luồn cúi, oan ức tình cảm của mình, ủy khuất trái tim mình.

Phó Kiến Văn không lên tiếng.

"Lấy tư cách là người đàn ông yêu thích Tố Tâm..." Tố Nguyên ngũ quan mơ hồ ở sau làn khói mù "Tôi sẽ tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của cô ấy."

Tố Nguyên liếc nhìn đồng hồ, thả xuống hai chân trùng điệp, dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, lại từ trong túi áo lấy ra một cái phong bì, đặt ở trên khay trà, hai ngón tay đè xuống đẩy về hướng Phó Kiến Văn, cười nhẹ, tiếng cười mang theo trào phúng: "Nhưng trước khi theo đuổi Tố Tâm, hãy xử lý tốt những người phụ nữ bên cạnh cậu! Nếu Tố Tâm thật sự lựa chọn cậu, để tránh cho cô ấy thương tâm, cậu xử lý không tốt... tôi liền đến thay cậu xử lý!"

Nói xong, Tố Nguyên đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lẽo cầm áo khoác âu phục của mình đang khoác ở trên thành ghế, mặc vào: "Ở nhà đang làm cơm, không tiếp chuyện được với Phó tổng nữa rồi, tạm biệt!"

Sau khi Tố Nguyên rời đi, Phó Kiến Văn mở phong bì ra, bên trong có một tấm hình...

Chính là em họ của Lục Tương Tư, Lục Khinh Lệ.

Phó Kiến Văn đã một mực giúp đỡ đến tốt nghiệp đại học, bây giờ đang làm ở công ty của Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc, nhìn Lục Khinh Lệ trong hình cùng Lục Tương Tư vô cùng giống nhau, tròng mắt một mảnh ý lạnh.

"Lão Phó..." Đường Tranh đẩy cửa đi vào, một mặt cười ha hả.

Phó Kiến Văn ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào, thấy Đường Tranh đi vào trở tay đóng cửa, đem bức ảnh đặt trên khay trà, nhàn nhạt hỏi một câu: "Sao cậu lại ở chỗ này!"

Đường Tranh mở cúc áo âu phục, vững chãi hướng về phía đối diện Phó Kiến Văn ngồi xuống, một lần nữa cầm một cái chén, động tác thành thạo rót cho mình một chén trà: "Còn có thể vì cái gì, cùng cháu trai của tên họ Phương đọ sức, hắn nắm chặt cổ phần như vậy, không thu được!"

Nhấp ngụm trà, Đường Tranh cầm lên tập tư liệu chuyển nhượng cổ phần vừa nãy Tố Nguyên đưa đến cầm lên, mở ra: "Đây là cái gì! Cậu và người khác ở nơi này nói chuyện làm ăn!"

Tiếng nói vừa dứt, Đường Tranh nhìn thấy nội dung trong tư liệu, sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Lão Phó! Cậu từ trong tay ai lấy được thứ này!"

Trong miệng hỏi như vậy, tầm mắt của Đường Tranh đã nhìn về nơi kí tên, chữ kí thập phần đanh thép, hai chữ... Tố Nguyên.

Đường Tranh đột nhiên cười ra: "Nha... Anh vợ đưa cho cậu lễ ra mắt! Cảm kích ơn cứu mạng! Chậc chậc chậc... Tố gia thật là có đủ tình đủ nghĩa! Trước có Tố mỹ nhân lấy thân báo đáp, sau có lễ ra mắt lớn như vậy! Cậu cứu được người này một chút cũng không thiệt thòi, Tố mỹ nhân đúng thật là phúc tinh của cậu!"

Đường Tranh không nhìn thấy Phó Kiến Văn kí tên, ngẩng đầu hỏi một câu: "Cậu làm sao không ký tên!"

Phó Kiến Văn đem giật nửa đoạn điếu thuốc lá dụi tắt, cười như không cười nhìn Đường Tranh: "Cậu cảm thấy nên kí!"

Muốn chỉ chốc lát, Đường Tranh nói: "Cậu nói... Về đạo lý, cậu giúp người Tố gia, Tố Tâm đối với cậu lấy thân báo đáp rồi, cậu không nên bắt người ta tặng lễ vật lớn như vậy, nhưng đổi lại là góc độ khác, các cậu đều sắp trở thành người một nhà, cậu giúp nhà cha vợ tương lai, bọn họ giúp con rể là cậu một chút, chuyện đương nhiên..."

*Mọi người nghĩ anh Phó có nên nhận không nào?? Đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi