CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Biệt thự nhà Phó Kiến Văn.

Lúc Tố Tâm vào cửa, thấy Đoàn Đoàn xinh đẹp chính lúc đang quỳ gối trên băng ghế nhỏ, vểnh cái mông nhỏ nằm nhoài trên khay trà dùng bút màu vẽ vời, bộ dáng rất nghiêm túc, thả xuống bút màu, thay đổi màu sắc tiếp tục vẽ vời.

Hai cái tay nhỏ bé tất cả đều là màu nước, màu sắc rực rỡ.

"Thiếu gia, Tố tiểu thư! Hai trở về rồi..." Dì Lý từ trong phòng bếp bước ra, dùng tạp dề xoa xoa tay, từ trong tủ giày giúp Phó Kiến Văn và Tố Tâm lấy ra một đôi dép.

Đoàn Đoàn nghe tiếng nhìn về phía cửa, thấy Tố Tâm đứng ở cửa, có chút nóng nảy hai tay vịn bàn trà, đưa chân hướng về băng ghế nhỏ phía dưới sàn nhà dò xét...

"Con chào dì!" Tố Tâm ngượng ngùng khom lưng muốn tự mình lấy dép, lại bị dì Lý cướp trước một bước.

Trong phòng khách truyền đến "Bịch ——" một tiếng, Tố Tâm vội ngẩng đầu, thấy Đoàn Đoàn cùng băng ghế nhỏ đều ngã trên đất.

Tố Tâm không để ý tới đổi giày, bận bịu đem bánh gatô đặt ở trên tủ giày, chạy tới nâng Đoàn Đoàn đang ngã xõng xoài ở trên đất dậy.

Như là ngã đau, Đoàn Đoàn viền mắt có phần đỏ, nhưng nhìn thấy Tố Tâm vẫn là lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Tố Tâm ngồi xổm quỳ gối trước mặt Đoàn Đoàn, lôi kéo cánh tay Đoàn Đoàn, trước sau trên dưới xem xét một vòng, ôm Đoàn Đoàn đứng lên hỏi: "Ngã đau không!"

Đoàn Đoàn lắc đầu, hai cánh tay mũm mĩm tròn tròn ôm sau gáy Tố Tâm, đem gương mặt gối ở trên vai Tố Tâm, trắng trắng mập mập, giọng nói có phần ấm ức: "Mẹ..."

Dì Lý đều đã bị màn này làm cảm động rồi.

Chỉ là, hôm nay Tố Tâm mặc váy màu trắng, ngay cả áo khoác cũng màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn lên như cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, Đoàn Đoàn gọi một tiếng mẹ này có vẻ không đúng rồi.

Phó Kiến Văn mang theo dép đi đến trước mặt Tố Tâm, nới lỏng cà vạt, ngồi xổm người xuống, đem dép đặt ở dưới chân cô.

"Cảm ơn..." Tố Tâm nói cám ơn.

Đoàn Đoàn nghe tiếng, hai tay ôm phần gáy của Tố Tâm, xoay người, cúi đầu nhìn thấy Phó Kiến Văn đang ngồi xổm quỳ trên mặt đất.

Bàn tay to lớn nắm lấy mắt cá chân của Tố Tâm, đem chân của cô để vào trong dép lê, bên tai Tố Tâm đỏ lên, bởi vì nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay của anh, cũng bởi vì động tác của anh.

Rất khó tưởng tượng người đàn ông như Phó Kiến Văn, lại vì người khác hạ mình làm loại chuyện này...

Dì Lý lớn tuổi như vậy rồi, đứng ở một bên nhìn xem đều cảm thấy mê tít mắt, ông xac nhà mình cùng nhau chung sống hơn ba mươi năm cũng chưa từng thấy săn sóc qua như vậy, Phó Kiến Văn nhìn lên bình thường lạnh nhạt, ngược lại là một người rất biết quan tâm người khác.

Dì Lý chợt nhớ tới trên bếp còn đang nấu một nồi canh, sợ tràn nồi, bận bịu trở về nhà bếp nấu tiếp.

Phó Kiến Văn lên lầu thay quần áo, Tố Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý để Đoàn Đoàn dụi trong lồng ngực mình, rồi sau đó nhóc đem vật quý giá của nhóc vừa vẽ lên cho cô xem.

Tố Tâm không hiểu được, chỉ nhìn thấy màu xanh lá chính là cỏ, còn lại màu đỏ là vẽ nhà ở, còn có thể nhìn ra một cái cây đại thụ, thế nhưng... ở dưới gốc cây lại vẽ ba bốn quyển sách xanh xanh đỏ đỏ...

Đoàn Đoàn vươn ngón tay, chỉ vào đống màu đỏ chỉ: "Mẹ!"

Tố Tâm bật cười, hoá ra là cô chứ không phải quyển sách, hiểu ý tứ của Đoàn Đoàn rồi, cô hết sức phối hợp gật gật đầu, Đoàn Đoàn chỉ vào cái đống nhỏ hơn một chút màu vàng nói: "Đây là Đoàn Đoàn..."

Đoàn Đoàn ngượng ngùng đỏ mặt, gật gật đầu, vừa chỉ chỉ màu xanh lam: "Ba ba!"

Tố Tâm gật đầu, ngón tay mũm mĩm của Đoàn Đoàn chỉ về cái nhà ở trong bức vẽ, ngước cổ xem Tố Tâm, hai con mắt thập phần trong trẻo: "Nhà!"

Không hiểu, tại sao viền mắt Tố Tâm có phần cay cay, nếu như chị Tương Tư vẫn còn ở đó... Đoàn Đoàn sẽ có một cái nhà thật ấm áp hạnh phúc.

*Hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi