CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Công nhân viên nhìn hai người: "Hai người đều là tự nguyện kết hôn sao!"

"Đúng!"

Đoàn Đoàn được Tố Tâm ôm, dùng sức gật đầu, âm thanh như trẻ đang bú lớn tiếng trả lời.

Công nhân viên hướng về phía Tố Tâm liếc nhìn, chỉ thấy cái bánh bao nhỏ bộ dáng vô cùng nghiêm túc, cô vẫn là bị nhóc chọc không kiềm được bật cười.

Đoàn Đoàn nói chuyện hơi thở nóng hầm hập đảo qua lỗ tai Tố Tâm, làm tai cô hơi ngứa, lỗ tai không nhịn được mà đỏ lên một mảnh, cô khom người đem Đoàn Đoàn để xuống.

Con dấu màu đỏ ép xuống, công nhân viên vui vẻ đem hai tờ giấy bìa màu đỏ giao tới tay hai người thông qua cửa sổ.

Đoàn Đoàn trịnh trọng nhận lấy, đối với công nhân viên khom người một cái: "Con cảm ơn!"

Trợ lý của Phó Kiến Văn phát cho mỗi công nhân viên một hộp bánh kẹo cưới, hộp gỗ được đóng gói tỉ mỉ, mặt trên dán chữ song hỷ, công nhân viên theo bản năng hai tay tiếp nhận, nói một tiếng: "Cảm ơn..."

Tố Tâm, Phó Kiến Văn cùng Đoàn Đoàn đã ra tới đại sảnh, những nhân viên làm việc khác cười hỏi một câu: "Ôi... Hiện tại nghề này của chúng ta cũng có thể được nhận lễ rồi, là cái gì vậy!"

Công nhân viên kia mở hộp ra, bên trong chính là Chocolate.

Có người nhận ra đây là God and Diaond Cho cmoate S Chôclate, một trong mười loại chôcate đắt đỏ nhất trên thế giới, trong nháy mắt liền nổ tung: "Cmn! Vừa nãy làm đăng kí chính là tỉ cmn phú mất! Đây chính là God and Diaond Cho cmoate S Chocolate! đắt trong các loại đắt đấy, trời ơi thứ này cũng có thể làm bánh kẹo cưới sao, bằng cả mấy tháng lương của chúng ta rồi..."

Cho dù là ở trong giờ công tác, những nhân viên làm việc khác đều bị hấp dẫn tiến tới, đặc biệt là phụ nữ... Mấy người đàn ông được đưa kia vốn là không thích ăn Chocolate, cũng không có bạn gái, cho nên thập phần hào phóng phân phát cho các đồng nghiệp nữ.

...

Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mang theo Đoàn Đoàn từ cục Dân Chính đi ra, ánh mặt trời đã dần hạ xuống, màu sắc hơi đỏ, khiến khu nhà cao tầng cũng đều nhuộm thành một sắc màu ấm áp.

Hai bên bậc thang của đường vào cục dân chính là những bông hoa mười giờ chập chờn theo gió.

Đàn chim nhỏ bay qua bầu trời, âm thanh của tiếng chim kiếm ăn khiến Tố Tâm không tự chủ được cảm thấy như là trở về khi còn bé, trong lòng không khỏi ấm áp, như ánh mặt trời cũng đang chiếu vào đáy lòng của cô vậy.

Tố Tâm nghiêng đầu, nhìn xem Phó Kiến Văn đứng dưới trời chiều, ánh nắng phác hoạ ra ngũ quan anh tuấn cùng nghiêm nghị của anh, tia sáng tuy rằng nhu hòa, nhưng vẫn khiến cho cô nheo mắt lại, ngũ quan đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn ở ngay trước mắt, không khỏi làm cô nhớ tới lần trước ở Iraq, cũng là ánh mặt trời như vậy, bao nhiêu kỉ niệm ùa về khiến lòng cô bồi hồi.

Ngày đó Phó Kiến Văn một thân đồng phục tác chiến, cho nên Tố Tâm chỉ cảm thấy Phó Kiến Văn một thân anh dũng, nhưng lại không biết anh đẹp trai đến cỡ nào.

Phơ phất trong gió mát, Phó Kiến Văn từ trong âu phục lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, mới vừa chuẩn bị lấy cái bật ra ra châm, chỉ cảm thấy Tố Tâm đang nhìn mình cười không ngừng, Phó Kiến Văn quay đầu lại, đem điếu thuốc lá dời đi, cũng mỉm cười, nghiêng người đối mặt với Tố Tâm, đem cái bật lửa thả lại trong túi quần, cứ như vậy mang theo điếu thuốc lá chưa nhen nhóm, một tay bỏ túi, hầu kết trên dưới trượt, giọng nói từ tính từ từ truyền đến tai Tố Tâm: "Làm sao vậy! Phó phu nhân..."

Tai Tố Tâm đỏ lên một mảnh, một chữ cũng không nói ra được, hạnh phúc từ trên nét mặt tràn ra, hai gò má hồng ửng hồng thập phần xinh đẹp.

Đúng, cô chính là phó phu nhân, từ hôm nay cô đã trở thành vợ của Phó Kiến Văn...

Nhịp tim Tố Tâm không khỏi đập nhanh hơn, nhìn thấy Phó Kiến Văn đẹp rạng ngời đứng đó, không khỏi muốn tới gần.

*Phó phu nhân, mọi người thấy sao??? Kết hôn thành công rồi mọi người nhớ gửi quà mừng nhaaa.iuiu *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi